Tôi đi nhặt chút nắng tôi
Nhặt câu lục bát đánh rơi thủa nào
Câu lục rớt ở cầu ao
Để cho câu bát chìm vào ven sông
Nắng thơm rớt tận cánh đồng
Câu thơ ướt sũng mà không kịp về
Câu lục trôi dạt ven đê
Mẹ tôi vớt cả câu thề để hong
Tháng hai lúa trỗ đòng đòng
Câu thương vấn vít nỗi mong đợi người
Yếm đào ngượng mụ còn tươi
Môi hường chúm chím em cười làm duyên
Khi xưa cha mẹ thề nguyền
Trai tài gặp gái thuyền quyên sánh cùng
Ước gì dưới mái nhà chung
Có mâm có bát đũa dùng có đôi
Chuông vàng khảnh khót lòng tôi
Gác son nay có em rồi cần chi
Tóc xòa buông phủ bờ mi
Vườn hồng lạc bước khác gì đào nguyên
Câu thơ vướng phải mạn thuyền
Bỗng ai ném cả dấu huyền cho tôi
Câu lục bát vớt được rồi
Dường như nghe thấy đất trời tơ vương
Thơ Nguyễn Đình Vinh
{youtube}hWPGBSuYU5Q?list=UUq_eZ4YEdx4hjwLbEofAMlg{/youtube}