Chú ốc sên rón rén, sợ sệt leo lên chiếc lá. Đung đưa cái râu khứu giác cứ như muốn thử xem mình còn đủ sức mạnh bò tiếp một quãng đường nữa hay không. Thế rồi, từ chiếc lá xuất hiện những dòng chữ diệu kỳ (Viết tiếp câu chuyện tặng những người bạn thích viết, cho anh và cho em)
Người ấy rất nhạy cảm. Người ấy biết nàng khó xử nên từ lúc nàng ngừng liên lạc, người ấy không nhắn tin, gọi điện và email.
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Dù có bao lâu thì nàng vẫn coi như dài cả thế kỷ. Nàng im lặng và người ấy cũng im lặng – sự im lặng bao gồm cả sự đau đớn về tinh thần, sự thử thách về lòng kiên nhẫn, sự chờ đợi sắp đặt của ông trời và sự đấu tranh với chính lòng tự trọng của bản thân mỗi người.
Vậy nhưng từ ngày ngừng liên lạc, người ấy chưa bao giờ bỏ sót một note nào của nàng ném trên facebook. Mỗi lần nàng nhìn thấy người ấy like, là mỗi lần cảm xúc của nàng biến đổi thật lạ lùng, tim nàng chộn rộn, vừa muốn vùng vẫy khỏi lòng tự kiêu, vừa muốn ghìm lại cơn ngông từ thưở trước lúc nào cũng trực chờ bùng lên như ngọn lửa.
Người ấy cứ thế đi và về trong thế giới của nàng. Người ấy ngang nhiên chiếm một khoảng lớn tâm hồn nàng. Ngông cuồng và kiêu hãnh.
Người ấy thích làm những điều không ai dám (hoặc muốn) làm. Dù nàng và người ấy đã lâu thật lâu không liên lạc nhưng sinh nhật nàng, người ấy vẫn nhờ người đem đến tận tay nàng bánh sinh nhật, những bông hồng đỏ thắm và chiếc đồng hồ xinh xắn rất hợp với nàng vì người ấy biết nàng rất thích sưu tập đồng hồ. Dù những món quà người ấy không ghi một lời đề tặng nào, nhưng nàng biết người ấy yêu nàng nhiều lắm, vì nàng đọc được những lời muốn nói của người ấy ẩn giấu sau chiếc bánh sinh nhật, thành cánh hoa hồng đỏ và chui vào tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ.
Nhiều lúc, nàng muốn tung hê tất cả, tất cả những mặc cảm, tất cả những mối quan hệ phức tạp, tất cả những gì gọi là hình ảnh đẹp đẽ mà nàng vốn chẳng coi đó thuộc về mình để được người ấy ngồi bên cạnh hàng giờ với nàng như ngày trước và âu yếm gọi nàng là cô bé ngông cuồng. Nhưng cuộc sống thực tại làm nàng như con ốc sên, vừa hèn, vừa nhát, chui tọt vào vỏ ốc (mong manh, dễ vỡ) của chính mình.
Chú ốc sên rón rén, sợ sệt leo lên chiếc lá. Đung đưa cái râu khứu giác cứ như muốn thử xem mình còn đủ sức mạnh bò tiếp một quãng đường nữa hay không. Thế rồi, từ chiếc lá xuất hiện những dòng chữ diệu kỳ:
mis- Ôi trời, anh vừa mới về… Đọc được tin nhắn của em mừng quá! Anh vẫn luôn theo dõi em hàng ngày đấy chứ, tưởng người ta quên em rồi hả,… không có đâu cô nàng ngông cuồng! Anh biết là chúng mình không thể… nhưng anh luôn mong ước và khát khao được gần em. Anh nhớ em lắm đấy chứ, luôn đọc từng dòng em viết hàng ngày, có ai mà khổ như em không. Yêu em mà sợ fan của em biết rồi họ ghét em thì làm sao, vì fan luôn muốn em là người duy nhất trong lòng họ, người khác không hiểu chẳng sao đâu nhưng anh bắt buộc phải hiểu điều đó! Dù cho khoảng cách địa lí của hai đứa mình cách xa nhau… Nhưng anh vẫn luôn theo dấu em từng ngày mà. I miss you so much.
– Vậy mà em cứ tưởng anh ghét em rồi, vì em bất ngờ im lặng mà không hề cho anh biết chuyện gì xảy ra. Em còn deleted nick yahoo của anh nữa.
– Trời ơi! anh yêu em âm thầm cũng khổ mà, em không hiểu sao?
– Em hiểu chứ. Có những note em viết riêng cho anh đấy thôi, em nghĩ anh đọc cũng hiểu.
– Có ngày nào anh không đọc tất cả những gì em viết đâu.
– Có những lúc em nhớ anh khủng khiếp, nhớ lắm mà không dám nhắn tin cho anh.
– Hai đứa mình thật khổ sở quá. Ai bảo em là người của công chúng.
– Em không nghĩ về người của công chúng đâu. Em thích là em, được yêu, được ghét.
– Thì em vẫn được yêu đấy thôi, mỗi ngày đều có một người âm thầm nghĩ về em đấy thôi và mỗi khi có ai đó buông lơi với em, anh đều âm thầm đau xót mà. Lúc đó không ghét em đâu, chỉ ghét người kia được công khai với em, còn anh thì ko thể.
– Ôi, sao anh lại thế chứ. Sao không quên em đi, anh có biết bao cô gái vây quanh, sao cứ phải nhớ em làm gì.
– Anh không thể trả lời câu này của em được. Còn em luôn có ít nhất một người luôn nghĩ về em,.. mỗi ngày, mỗi sáng sớm đều cầu mong em được bình an và thành đạt em có biết là mỗi khi anh vào Internet, anh đều lao vào đọc những gì em viết, những gì người khác viết về em, kể cả lúc vui, lúc buồn.
– ?! .
– Nhưng cũng có lúc… à, anh ra thăm em nhé, anh đưa em đi xem phim và ăn kem..
– Thôi anh đừng nói nữa. Em khóc rồi đây này. Em thèm được anh ôm em như hồi trước.. Ngốc ạ. Nhưng bây giờ thì không được…
– Vậy thì bất kì buổi tối nào em rảnh cũng được hết, thứ bảy thì anh được ở bên em 20h, còn ngày thương thì chỉ được 10h bên em thôi, bất kì lúc nào em nhé
– Vâng, cảm ơn anh, thật nhiều, thật nhiều.
– Cô nàng ngông cuồng ơi, chỉ cần em muốn anh có mặt thì anh chỉ mất 2h đồng hồ ngồi máy bay, công thêm 1h từ sân bay về Hà Nội là có mặt bên em. Em đồng ý nhé.
– Vâng, anh vẫn không ngại khổ hay sao?
– Em đừng nói vậy. Không thể so sánh được đâu, yêu mà so sánh khổ hay sướng. À em nè, anh muốn lúc nào đó đưa em ra mắt các bạn anh để chứng minh cho họ mình chính chủ…
– Ôi, sao anh hay vậy, vừa ngông vừa hài. Bao nhiêu người yêu lại đi yêu em.
– Sao biết được, anh ko thể control được trái tim anh mà.
Chú ốc sên nhấm nháp hương vị ngọt lành của những giọt sương, rồi chậm chạp bò tới một cành cây khô có vẻ như đang sắp gãy. Chú ốc sên dừng lại, ngắm nghía cái thân hình chậm chạp của mình.. chú ốc sên thở dài nhè nhẹ… ôi, cuộc sống ơi, ta mến thương người.
(Thd viết trong lúc chờ… tại Học viện Báo chí tuyên truyền 22.11.2012)
Câu chuyện lần trước Một trăm giờ yêu
Thủy Hướng Dương