Mê ngủ

Giấc ngủ trơn nhẫy vẩy cá
Đêm nay khoang thuyền dài đến chân trời
Sọt cói nghiêng từng đụn mây xám
Đổ xuống dòng thác cá

Vẩy bạc sáng loà
Trứng cá vàng rực
Từng đôi, từng đôi như chưa từng biết số phận định đoạt
Đang cuống quýt quấn chặt lưng trời

Đêm nay giấc tơi bời
Em không còn mặc áo hoa vàng
Từ bao giờ vạm vỡ hình núi
Lồng lộng trên người, gió phong phanh rừng cây
Tóc mịt mù bão biển
Em trở mình thảm rong mềm

Đêm giấc ngủ mỏi
Quá khứ nhớp nháp mồ hôi
Hình như chân bị trói
Bàng hoàng không cựa nổi mình
Sao em ghì ta chặt thế!
Chúng mình vùn vụt vực sâu
Gào hoảng hốt không thành tiếng
Chỉ khò khè như loài mèo nôn khan
Đâu đó em những cuộc nôn khan ấy
Đâu đó ta loanh quanh chối từ
Đường cát nhợt trăng dài mãi cuộc chạy trốn

Giấc ngủ đêm nay cơn mơ bỏ trốn
Từng vệt lõm ngón chân cát nóng
Mồ hôi khô sạm muối lưng trần
Càng chạy càng gọi cát càng lún
Ta ngập dần dấu chân cát mờ
Cát trắng xoá tràn đầy miệng
Choàng tỉnh…
Gỡ nhẹ cánh tay ôm ngang vai…

 

Nguyễn Quang Hưng

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *