Tháng sáu quê hương nắng vàng rát cháy
Bỏng khô chai sạm đồng bằng
Con trai Hải Dương vồng ngực nổi căng
Tay nâng cả mùa màng thực bội
Con gái Hải Dương khiến tim ai bối rối
Bởi sự nồng nàn không giống nơi đâu
Vẫn hát lời thương áo chẳng nỡ buông cầu
Vì chan chứa bao đường kim mũi chỉ
Nắng vẫn chói trang rực hồng phượng vĩ
Có mùa hè nào không gắn sự chia li
Qua Sặt Bình Giang hay đến cổ bì
Vi vút thông reo vang vần thơ Nguyễn Trãi
Dọc sông Thái Bình rộm màu hoa cải
Những bông cải vàng cải trắng buông lơi
Câu hát thương nhau cõng cải về trời
Gánh nỗi cô đơn cho người ở lại
Hương đất hương quê hương nồng nồng ngai ngái
Bạn ở nơi nào có quên mất quê không
Trắng cánh cò bay thắm lúa xanh đồng
Cho trai gái thương nhau trao vần nhung nhớ
Bỗng giật mình lắng nghe đất thở
Đất cũng trở mình bởi tình đất mênh mang
Nguyễn Đình Vinh