Anh đắm chìm trong mắt em, hoà tan vào sâu nơi ta không thể thấy, anh buông mình trôi trong em vậy, Hai đứa cùng dạt đến thảo nguyên xanh,
những con bò gặm cỏ ngon lành, mắt nhìn nhau và có lẽ chúng cũng rơi vào nhau đấy nhỉ? Cũng tâm đầu hợp ý phải chăng là luỹ kế tồn sinh…
Ta lang thang, lang thang trong chiều thu vắng trên cánh đồng quê mình, thu nứt nẻ mà sao cánh đồng không nứt nẻ, õng nước bẹn cày chẳng thấy vết chân trâu. Nắng bạc đầu, gió bạc đầu, ta bạc đầu, thời gian quay vòng không dừng lại.
Nhắm vào rồi mơ thấy em. Anh trôi dạt vào mắt của đàn bò cái, những con bò đang mãn trong thời kỳ hợp hoan
Đàn bò vẫn gặm cỏ, man miên thảo nguyên, gạch ngang lằn chỉ, phân tranh giữa đất và trời, thủa hỗn mang, mây cũng dong chơi, đàn bò cũng dong chơi
Câu chuyện cau trầu duyên tình hoá hồn trong đá. Tôi đi, em đi mẹ cha ta đi, tổ tiên ông bà những câu ca dao, những khúc đồng dao chìm thành lời nguyền vướng trên diềm lá.
Có phải vì ta quên, có phải ta không nhớ, câu thương thành hơi thở, câu tình thành cao xanh, những trái chín đầu cành, những mọng ngọt đầu cành và những gì tinh tuý ta sẽ giành cho nhau. Em giật mình anh giật mình và rồi bỗng giật rún mình, vạn thế hồi xinh, anh rơi khỏi mắt đàn bò. Quẳng hết âu lo, rũ bỏ âu lo ta cùng lũ bò thảnh thơi trên đồng no giấc
Nguyễn Đình Vinh