Đang ngồi họp giao ban sáng đầu tuần với một đống sổ sách, giấy tờ thì Miên nhận được một tin nhắn từ số thuê bao lạ. Đọc xong tin nhắn mặt Miên khẽ tái đi, những ngón tay líu ríu đan vào nhau, lòng dạ Miên cứ thấp thỏm âu lo đến tội. Cô bạn cùng phòng hỏi chiều Miên có bận gì không? Siêu thị ngay gần công ty đang khuyến mại hàng thu đông, Miên có muốn đi mua sắm thêm không? Miên khẽ lắc đầu bảo “Chiều nay Miên có một cuộc hẹn”.
Phải! chỉ là một cuộc hẹn đi cafe vào cuối giờ chiều ở một quán nào đó trên phố cổ thôi, mà sao khiến Miên cứ như người mất hồn trong một ngày nắng thu quá đẹp. Cuối cùng thì điều Miên lo sợ cũng đã đến. Một cuộc gặp mặt giữa hai người phụ nữ mà chắc chắn những câu chuyện chỉ để xoay quanh một người đàn ông. Thế thì có gì vui…
Từ nãy đến giờ đã mấy lần Miên cầm điện thoại lên định nhắn tin cho anh rồi lại thôi. Sẽ chẳng hay ho gì nếu anh biết được chiều nay Miên đi gặp chị, có thể cuộc hẹn sẽ bị hủy bỏ. Biết đâu vì lo lắng mà anh sẽ làm mọi chuyện rối tung lên. Như thế biết đâu Miên sẽ chẳng còn cơ hội nào để được ngồi nói chuyện cùng chị một lần. Dù cho cuộc nói chuyện này khiến Miên cảm thấy rất bất an. Bởi trên danh nghĩa chị vẫn là vợ anh, vậy thì Miên đích thị là người đang xen vào cuộc sống gia đình anh vào đúng lúc gay go nhất. Chẳng có ai bênh vực hay tán đồng sự xuất hiện của Miên trong mối quan hệ phức tạp này. Bạn thân thì bảo Miên thể nào cũng khổ vì yêu phải một người đàn ông có quá nhiều kí ức. Mẹ sau khi linh cảm được mọi chuyện thì khuyên Miên nên từ bỏ. Mẹ còn nói “người đàn ông ấy không thuộc về con”. Chỉ có anh luôn bảo “cảm ơn em vì đã đến bên anh để làm yên cơn bão lòng đang quăng quật tả tơi”. Còn chị, chị sẽ nghĩ gì?
Ngày hôm nay trôi đi chậm quá, chiếc đồng hồ treo tường kêu những tiếng ì ạch nặng nề. Trong đầu Miên vẫn không thôi suy nghĩ về cuộc hẹn. Anh điện đến bảo:
-Tối nay anh về sớm sẽ tự tay vào bếp nấu những món mà em thích. Đúng bảy giờ anh sẽ qua đón em. Hôm nay anh có nhiều chuyện vui lắm, để dành để tối kể cho em đấy.
Miên đã định từ chối bữa tối của anh vì biết đâu cuộc hẹn với chị sẽ kéo dài. Biết đâu sau khi trở về từ một quán cafe nào đó Miên sẽ chẳng còn tâm trạng nào để ngồi thưởng thức những món mà anh nấu. Nhưng lại không lỡ làm anh hụt hẫng, cuộc sống vất vả quá rồi, có mấy khi thấy anh vui như thế. Nên Miên chỉ dặn anh nhớ mua rau của bà cụ ngồi cuối chợ, vì rau bà cụ tự trồng tuy không được non nhưng sạch. Dặn anh đừng mua hoa quả, việc đó cứ để Miên chứ anh mà mua thể nào cũng chọn toàn đồ bị tẩm thuốc độc hại lại mang bệnh vào người. Anh chỉ cười, đến khi tắt máy rồi vẫn còn nghe thấy tiếng anh cười vang trong tim ấm. Cái hạnh phúc nhỏ bé này sao bỗng nhiên Miên thấy nó mong manh. Chiều nay chị sẽ nói những gì?
* * *
Chị và anh ly thân đã gần hai năm. Chị bỏ đi theo một người đàn ông khác, anh ở lại để từng ngày cảm nhận cảm giác trống trải ngầm ngập tim mình. Anh lao vào công việc để giết đi khoảng thời gian thừa thãi mà trước kia vẫn dành trọn cho gia đình bé nhỏ. Giờ cái tổ ấm ấy vỡ rồi, những mảnh vụn sắc nhọn găm đầy tim anh, kỉ niệm thì ứ đầy đến nghẹt thở. Anh không muốn tin rằng trái tim chị đã thuộc về người đàn ông khác. Càng không muốn chấp nhận một sự thật rằng thứ niềm tin bền chặt vào tình yêu mà bấy lâu anh xây đắp cần mẫn như một chú kiến thợ giờ đã bị chính chị phá đi. Dù anh đã cố níu nhiều lần nhưng chị vẫn kiên quyết ra đi. Đã có lần Miên hỏi về chị, anh chỉ bảo:
-Trái tim chị ấy rộng quá nên tình yêu anh có nhiều bao nhiêu rồi cũng thành bé nhỏ.
Lần đầu tiên bước vào ngôi nhà anh, tràn ngập trong lòng Miên là cảm giác chênh vênh. Tất cả mọi chi tiết sắp đặt trong nhà dù là nhỏ nhất cũng để lại dấu tay một người phụ nữ rất đỗi dịu dàng. Hoa trồng chạy dài dọc hai bên lối nhỏ, giữa nền sỏi trắng là chiếc dây phơi được chị trang trí khéo léo bằng những chiếc móc hình thù nghộ nghĩnh. Bên màu sơn trắng tinh khôi nổi lên những chiếc rèm cửa thêu hoa rực rỡ. Có một vài chậu hoa nhỏ đặt bên bệ cửa sổ cũng đã đến mùa đơm bông. Anh khéo léo che đậy những hình mặt cười được chị sắp đặt ở khắp nơi, từ chiếc cốc uống nước, cái dao gọt hoa quả đến cả chiếc gương trong nhà vệ sinh cũng là mặt cười rạng rỡ. Miên nghĩ chắc hẳn anh đã có những tháng ngày rất hạnh phúc. Miên rất sợ…rất sợ…sẽ không vượt qua được cái bóng của chị trong từng nhịp tim anh. Vì thứ hạnh phúc đi kèm với khổ đau thường dằn vặt con người ta ghê ghớm lắm. Anh thì bảo:
-Sau khi hoàn thành xong thủ tục ly hôn, anh sẽ bán căn nhà. Mọi thứ đều cần sắp đặt lại để tốt cho tất cả chúng ta.
Nhưng chị đổ bệnh bất ngờ vào đúng lúc người đàn ông mà chị đã từ bỏ tất cả để đi theo cuối cùng cũng rời xa chị. Chị quay lại về phía anh để tìm một bờ vai, mà anh thì không đủ tàn nhẫn để đẩy chị xa anh lúc ấy. Nên đã hơn một năm trôi qua mà ngôi nhà đầy ắp hình bóng chị vẫn còn đó, anh chị trên danh nghĩa vẫn còn là vợ chồng còn Miên vẫn là một kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân ấy. Anh bảo:
-Xin em kiên nhẫn đợi anh một thời gian. Sẽ không lâu nữa đâu…
Dĩ nhiên Miên không thể trách một người đàn ông tốt, bởi nếu đặt vào địa vị của anh Miên cũng không thể bỏ mặc chị lúc này. Chị về lại ngôi nhà, anh chuyển ra ngoài sống nhưng vẫn qua lại thăm nom, chăm sóc chị. Chị mắc bệnh đau nửa đầu dữ dội kéo theo những đổ vỡ tình cảm khiến chị càng trở nên bấn loạn. Suốt thời gian dài chị nghỉ việc ở nhà, không chịu tiếp xúc với ai và tìm mọi cách để tự làm đau mình, để níu anh ở lại. Miên biết anh đã phải khổ tâm đến nhường nào. Đã có lúc vì thương cả ba con người đang quay quắt trong cuộc tình này mà Miên đã bảo anh thôi đừng thương nhớ nhau chi cho thêm khổ. Mới chỉ nói có mấy câu hững hờ, mới chỉ chạm đến ý nghĩ chia xa thôi mà Miên thấy buốt lòng. Anh ngó Miên mà cười buồn, bảo thế này thì làm sao xa nhau cho nổi. Miên chỉ còn biết đổ ập vào lòng anh mà nức nở…
Bệnh chị dường như đã thuyên giảm dần. Miên nhiều lần muốn ghé thăm chị quá mà chỉ dám đứng từ xa ngó lại, lòng xác xơ buồn. Chỉ sợ sự xuất hiện của Miên lúc này càng làm lòng chị thêm phiền muộn. Hình như mấy luống hoa ngoài lối nhỏ vào nhà vì vắng hơi ấm từ trái tim chị mà cũng héo úa dần. Miên nhìn mọi cánh cửa trong ngôi nhà đều được kéo kín rèm mà nghĩ thương chị phải một mình đối mặt với bao nhiêu đau đớn giày xéo trong lòng. Vẫn biết là chị đã sai, bao nhiêu đổ vỡ cũng chỉ vì chị không biết nâng niu hạnh phúc nhưng cùng là phụ nữ nên Miên sao đành lòng trách chị. Còn chị, chị có trách Miên không?
* * *
Quán vắng. Lay lắt mấy nhánh hoa ti gôn leo trên thành cầu thang đã cũ càng làm lòng Miên thêm trĩu nặng. Chị ngồi đó như đã chờ Miên từ rất lâu rồi, những ngón tay gầy đan vào nhau nương tựa, mắt đượm buồn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Miên đã thấy xót xa vì trông chị hốc hác, xanh xao. Chị ngẩng lên nhìn Miên khẽ mỉm cười. Chao ôi, ngay cả nụ cười đã gắng gượng hết sức kia cũng tiều tụy quá.
-Chị chờ em lâu chưa?
-Ừ thì… thời gian đối với chị bây giờ cũng chẳng biết làm gì ngoài chờ đợi. Mà chiều nay trời bỗng trở lạnh, sao em mặc phong phanh thế. Nhỡ ốm thì sao. Em mà ốm là có một người lo lắm đấy…
Miên nghe chị nói khẽ cười mà mắt rưng rưng. Bỗng nhiên thấy thương chị như đã thân nhau từ kiếp trước. Nếu không phải vì một người đàn ông thì có lẽ đã chẳng bao giờ có cuộc gặp gỡ này. Nếu không phải là số phận thì có lẽ Miên đã đến với một tình yêu khác, còn chị và anh có thể đã hạnh phúc bền chặt bên nhau. Hoặc nếu chị đã rời bỏ anh mà ra đi với một người đàn ông khác thì chị cũng cứ bình yên bên tình yêu ấy đi thì có phải mọi chuyện đều có một cái kết tốt đẹp không. Đằng này ông trời lại cứ thích thử thách lòng người, mà những người đàn bà thì tạo hóa sinh ra trái tim vốn đã yếu mềm. Chị cắt đứt dòng suy nghĩ của Miên bằng tiếng khoáng leng keng ly sinh tố. Chị bảo:
-Coi như chị em mình có duyên với nhau. Thành phố này chắc là rộng quá thành ra thi thoảng vài ba con tim phải va đập vào nhau để thấy mình còn đang tồn tại.
-Vâng! Va vào nhau để đảo lộn, rối tung lên rồi từng ấy con người không biết phải mất bao nhiêu thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Như thế có gì vui không chị?
-Vui chứ em. Bởi vì sau khi sắp xếp lại thì tất cả đã không còn ở vị trí ban đầu nữa. Có thể đó mới chính là vị trí thuộc về nó, thích hợp với nó. Như thế thì cũng đáng để mà vui.
Quán yên tĩnh quá. Yên tĩnh đến mức nghe rất rõ tiếng thở dài chị cố nén trong lồng ngực. Nghe được cả tiếng lòng nhau héo hắt trong một buổi chiều cuối thu còn vương vài hạt nắng. Trước lúc đến điểm hẹn này Miên đã nghĩ nếu chị vẫn còn rất yêu anh mà một lòng níu kéo thì Miên biết phải nói với chị những gì? Miên cũng muốn bảo vệ đến cùng tình yêu của mình, Miên cũng biết nếu thiếu anh thì đời Miên buồn lắm. Nhưng Miên cũng hiểu rằng chị đang rất cần anh. Vậy thì cuối cùng giữa chị và Miên ai sẽ là người phải ra đi?
Như đọc được những suy nghĩ của Miên, chị cười bảo:
-Sự lựa chọn cuối cùng không phải ở chị em mình mà thuộc về anh ấy. Chị biết trong lòng anh ấy giờ đã có em rồi. Chị chẳng còn cớ gì để níu kéo, dùng dằng thêm nữa vì càng chỉ làm cho anh ấy khổ tâm thêm, mà anh thì đã khổ vì chị quá nhiều rồi. Chị sẽ sớm hoàn tất thủ tục ly hôn. Bởi sau đó tất cả chúng ta đều cần có thời gian để bắt đầu cho một bước ngoặt mới của cuộc đời. Cảm ơn em đã vỗ về những tổn thương, đã giúp anh ấy thu dọn đống đổ nát trong cuộc hôn nhân bộn bề này. Chị tin là em sẽ mang đến hạnh phúc cho anh ấy. Điều mà chị đã lỡ để tuột tay mất rồi…
Miên nhìn chị, lòng sũng buồn, một cảm giác tái tê xuyên thấu tâm can. Thế còn chị thì sao, chị sẽ đi đâu khi một ngày anh bước hẳn về phía Miên đang đứng đợi? Chị vẫn còn chưa hết bệnh, trái tim chị còn đau, mảnh vỡ cuộc đời chị còn chưa kịp dọn. Tại sao lại là anh? Tại sao Miên không yêu một người đàn ông khác? Vẫn biết là chuyện của con tim vốn có những lý lẽ rất riêng nhưng sao giây phút này Miên thấy mình tàn nhẫn quá. Ý nghĩ ấy khiến Miên không kìm được lòng mình mà bật khóc. Chị rướn người đưa bàn tay gầy guộc của mình vỗ nhẹ lên tay Miên an ủi:
-Chị ổn mà! Em đừng lo.
Nói rồi chị không ngừng khoắng leng keng ly sinh tố. Chỗ hai chị em ngồi ngay bên cửa sổ tầng hai của quán. Từ chỗ này nhìn xuống sẽ thấy những gánh hàng rong len lỏi. Sẽ thấy đoàn xe điện chở khách đi lòng vòng quanh phố cổ. Sẽ thấy vài ba dáng người đàn bà nhỏ bé như chị, như Miên đi lẫn vào dòng người chen chúc lúc tan tầm. Miên khẽ co người trước luồng gió lạnh vừa thổi qua, quán vắng quá không một tiếng cười nào vang lên cho ấm áp. Chị nhìn Miên khẽ giục “về thôi em kẻo trời tối càng thêm lạnh”.