Người thảo nguyên ngất đêm
ly thân
cánh cửa đỏ quất buồn đáy huyệt
vực thẳm
hoá thân
con nhạc
lách cách khe cửa
đất rơi
sáng loá nhục thể
nhện giăng mù lưỡi
bài ca ngầm đỏ
những mùa xuân xúng xính biểu diễn sau cửa
người đồi mồi
hạt điện tử cô độc đất Việt.
đã bàng hoàng phím đàn tiên phong
bình luận biển Đông
vườn tôi đau ngọn sóng khô tràn tre nứa
bầy sõi mọc lông ấm thành cổ
bởi mặt đất vắng dần âm tính
thơ lên cõi dương
một bàn tay lạc nốt
cảnh cửa đỏ ngặt nghẽo cảm giác
chúng điềm nhiên mời tôi ly trà đặc nắng
bã mặt trời ngẽn pha cuống họng
lời kinh sử sơn đỏ cánh cửa
vỡ lòng dân tộc ai
trước khung cửa cô độc màu sắc
những ly hương leo qua nước mắt
như âm- ly rướn lên bàn tay
những dòng nhạc không lúc nào nghĩ ngơi định mệnh
cây đàn ngã anh về tận cùng im lặng
không hồi môn
đám cưới tập thể đành đứng ngoài khung cửa
mẹ già lấp lánh nước sôi
trống rỗng vết bỏng
bao nhiêu hộ khẩu mùn tơi trước cửa
những tấm bia trắng bạch huyết quản
cánh cửa đỏ sấm sét
tôi hèn tôi rạch chớp giới hạn
hạt điện tử cô độc xuyên qua cánh cửa
truyền dẫn
chỉ âm thanh mới xoá đổ bầu trời
cánh cửa đỏ ụp mặt
tôi bước vào căn nhà bằng đôi chân cháy mòn hộ khẩu
một tiếng ho choáng mùa
nẩy màu đêm dậy.
Văn Cầm Hải