ĐỜI CALLBOY
Tác giả: Nguyễn Ngọc Thạch
***
Chương 5: Sự thật
Tôi theo tên mập lên trên phòng. Vừa đóng cửa xong, hắn ta đã nhào vào người tôi. Nhìn thân hình tròn quay mà ngắn ngủn của hắn, tôi bỗng dưng thấy sợ hãi và đẩy hắn ra. Hình như tôi đã quen với cách làm tình nhẹ nhàng và nét đẹp trai của Tâm nên bây giờ phải làm việc đó với một người như tên mập làm tôi cảm thấy không thể chịu được.
– Sao vậy em, ngoan, đừng có sợ, lát anh cho thêm tiền…
Tên mập lại nhào vào người tôi, lần này tôi bất chợt đưa chân đạp hắn ta một cái trúng ngay chỗ hiểm, tên mập khuỵu xuống sàn, tru tréo chửi.
– Đ.m, mày khùng hả thằng đĩ?
Tên mập đứng dậy, bực dọc đi xuống dưới nhà.
– Ông Tư, ông coi hàng của ông nó có khùng không. Tui chưa lột được bộ đồ nó ra đã bị nó đạp tui lọt giường, làm ăn gì kỳ vậy!
– Dạ… trời ơi, em thông cảm, thằng nhỏ này nó mới đi làm lần đầu nên còn ngại. Để anh đổi đứa khác cho em.
Một lúc sau, lão Tư và thằng Sơn lên phòng tôi đang ngồi.
– Đ.m mày, làm mất lòng khách của tao.
Tôi chưa kịp phản ứng thì thằng Sơn đã nhào lại tát tôi một bạt tay nảy lửa, rồi đè tôi xuống giường, hắn và lão Tư lại đem thân xác tôi ra làm trò chơi cho mình.
– Lần sau mày mà còn chảnh chó cái kiểu đó thì tao còn mạnh tay hơn. Đ.m, nhận tiền của tao rồi giờ không muốn làm đâu có được. Thằng Tâm, mày coi nói chuyện lại với nó nha, chứ kiểu này không sống nổi với tao đâu à.
– Thôi, hôm nay về nhà đi… mai tính tiếp Quân ơi. – Tâm chạy lại đỡ tôi.
Ngồi sau xe Tâm, có cái gì cứ tưng tức và nghèn nghẹn trong lòng, thêm vào đó là cảm giác nhục nhã chưa bao giờ có, bỗng dưng tôi chảy nước mắt.
– Quân ơi, phải ráng chịu đựng thôi, đã làm cái nghề này, khách chọn mình chứ mình đâu có quyền chọn khách. Đâu phải khách nào cũng có bề ngoài dễ nhìn hay đối xử đàng hoàng với mình. Nhưng cứ mặc kệ đi, cứ làm cho nhanh, xong việc của mình rồi thôi. Giờ nhận tiền của lão Tư rồi, không đi làm coi bộ không xong đâu. Ráng đi Quân…
Tâm ôm tôi vào lòng và hôn tôi, nhưng tôi đẩy nó ra. Những hình ảnh của tên mập, lão Tư và thằng Sơn lại hiện ra trong đầu.
Ngày hôm sau, tôi qua chỗ lão Tư, đám callboy dưới nhà lập tức xì xào, an ủi:
– Ráng đi em ơi, lúc tụi này mới đi làm, có mấy thằng nhìn muốn ói nhưng cũng phải ráng ngủ với nó. Tiền nó quan trọng lắm em à. Nhắm mắt cho qua chuyện là xong.
Lại có người vào và chọn tôi, một người đàn ông ăn mặc lịch sự, nhìn có vẻ trí thức, chắc là nhân viên nhà nước. Tôi liếc nhìn ông ta và phát hiện ra trên ngón tay áp út, một cái nhẫn vàng được đeo trên đó. Người đàn ông này không mạnh bạo hay hung hãn như tên mập hôm qua, ông ta làm tình với tôi cũng nhẹ nhàng và trân trọng như Tâm. Sau khi xong việc, mặc lại quần áo, ông ta nhìn tôi mỉm cười và nói lời cảm ơn. Thật sự tôi bất ngờ vì đúng ra, tôi không chủ động làm gì nhiều, đa phần là ông ta chủ động làm mọi chuyện.
Người khách thứ hai.
Người khách thứ ba.
Người khách thứ…
Thời gian cứ thế trôi qua… Tôi đi làm đã hơn một tháng nay và hình như đã dần quen với công việc. Những khi không có khách, cả đám chúng tôi ngồi nói chuyện bâng quơ, giống như những người đồng nghiệp túm tụm bàn tán chuyện nghề, chia sẻ kinh nghiệm làm ăn cho nhau học tập. Những đứa như chúng tôi, người ta gọi là… nếu mà sang trọng thì kêu là Callboy, Trai Gọi, nếu bình dân, thì cứ gọi là Đĩ Đực, đều là nó cả thôi.
Những cảm giác nhục nhã, lo sợ về căn bệnh thế kỷ hay việc bị công an bắt bớ vẫn thỉnh thoảng gợn lên trong lòng tôi như con sóng muộn của buổi chiều hoàng hôn. Nhưng rồi một lớp sóng khác gồm tiền bạc và cảm giác thỏa mãn khi làm tình cùng những người đàn ông khác nhau cũng trỗi dậy, đè nát con sóng nhỏ kia. Nhớ lời Tâm, tôi luôn luôn yêu cầu khách của mình phải dùng bao cao su khi quan hệ, vừa để bảo vệ cho bản thân, vừa để bảo vệ cho khách. Đã có người nhất quyết không chịu việc này, bởi, “thích cảm giác thật hơn, không muốn vướng víu” và sẵn sàng bỏ thêm rất nhiều tiền nhưng tôi vẫn cương quyết lắc đầu, từ chối. Tiền, kiếm được nhiều mà không còn mạng sống để xài, thì kiếm để làm chi?
Cũng đã có lúc lão Tư cho đám callboy nghỉ làm gần cả tháng trời vì bị công an dòm ngó.
– Mấy đứa ráng đi, qua thời gian này rồi làm lại, người quen của má cho biết chắc cũng gần qua đợt cao điểm rồi. Thà nghỉ một tháng mà còn làm dài dài, còn hơn cố đấm ăn xôi mấy ngày mấy bữa rồi đi cải tạo cả đám, ngu lắm bây ơi.
Làm ở đây cũng khá, nếu ngày nào cũng có khách, tới tháng kiếm được hơn 3 triệu, ăn uống và tiền nhà xong, chắc chắn sẽ có tiền dư gởi về gia đình. Lão Tư dạy phải biết “2 không, 1 phải”. 2 không là “Không hỏi, không kể”, không được hỏi về thân thế của khách, không được kể về bản thân mình. 1 phải là phải làm khách hài lòng, dù khách yêu cầu cái gì đi chăng nữa. Nói là thế thôi, chứ tôi biết khối đứa lúc nào cũng kể lể về những câu chuyện sinh viên nhà nghèo hiếu học, phải đi bán thân kiếm tiền đóng học phí, hy vọng rằng khách sẽ dúi cho thêm vài chục ngàn ngoài tiền trả cho lão Tư.
Tôi cũng bắt đầu làm quen với những thuật ngữ của thế giới thứ 3, gay, top, bottom, nằm trên, nằm dưới, bóng lộ, bóng kín, bóng đen, bóng sáng, pêđê… những thuật ngữ để chỉ mối quan hệ, vai trò, vị trí trong chuyện tình dục của hai người đồng giới. Đối với những yêu cầu của khách, đôi lúc tôi nằm trên, lúc thì được bảo nằm dưới, có khi gặp người khách, họ còn kêu tôi vào cả hai vị trí ấy, lần lượt thay đổi với họ. Có lần còn lạ lùng hơn, một người đàn ông bỏ tiền ra để thuê tôi và một đứa callboy khác làm tình cùng nhau để hắn xem, rồi xong việc, hắn ra về, không đụng chạm gì vào tôi hay thằng callboy kia cả. Mỗi lần đi khách như vậy, lão Tư đưa tôi 100 ngàn, tôi không biết chính xác là khách phải trả bao nhiêu tiền vì cũng không có gan để hỏi. Với tôi lúc đó, 100 ngàn là rất lớn, có thể cho gia đình tôi đi chợ cả tuần lễ.
Làm callboy, quan trọng nhất không phải là một khuôn mặt đẹp, mà là một thể hình hoàn hảo, bởi khi vào phòng kín, tắt đèn, thì những cảm nhận có được sẽ là qua đôi bàn tay và làn da, con mắt để nhìn ngắm dung nhan nhau lúc đó đã không còn tác dụng. Còn những thằng callboy đã được trời phú cho khuôn mặt xinh đẹp, dễ nhìn, thì phải biết lấy đó làm lợi thế rồi tiếp tục tập luyện cho có cơ thể săn chắc, thu hút người đối diện. Chính vì vậy, ngoài những lúc ở tại nhà lão Tư để làm, thời gian còn lại, tôi cùng Tâm đi tập thể hình để tạo cho mình cơ thể hấp dẫn hơn. Trong một thời gian ngắn, từ một đứa đang còn phân vân, phải đau khổ để chọn con đường trở thành callboy, tôi nhanh chóng trở thành món hàng đắt giá nhất mà lão Tư sở hữu. Những người khách đến kiếm tôi ngày một đông hơn, và họ chỉ chịu làm tình với duy nhất một mình tôi mà thôi. Rồi tôi cũng nhanh chóng học được cách cười nói bằng ánh mắt lả lơi, mời gọi, học được cách kể những câu chuyện thương tâm về thằng sinh viên nghèo tên Quân, vì muốn phụ tiền học phí cho gia đình mà chấp nhận làm callboy để họ cho thêm tiền. Tôi học mọi thứ nhanh đến mức, chính lão Tư đã nhìn tôi rồi cười khẩy.
– Em dường như sinh ra để làm đĩ đực, Quân ạ.
Câu nói ấy của lão ám ảnh tôi nhiều ngày sau đó. Tôi không biện hộ cho lý do mình làm callboy, tôi lười lao động và bị cám dỗ bởi việc kiếm tiền quá dễ dàng như lúc này. Cảm giác nhục nhã của những ngày đầu tiên đi làm đã hoàn toàn biến mất. Mặc dù đôi lần tiếp những người khách lớn tuổi, có người gần năm mươi, da dẻ đã bắt đầu nhăn nheo, cảm giác ớn lạnh trong tôi vẫn có, nhưng rồi cảm giác kiếm tiền lại khỏa lấp nó đi. Cũng có lần, tôi được làm tình với những người thật sự rất đẹp trai, phong độ. Bề ngoài của họ đẹp đến mức, tôi cố ý muốn kéo dài thời gian để gần gũi họ lâu hơn. Đôi lần tôi thắc mắc, những con người đẹp đẽ đó, họ đâu khó khăn gì để kiếm một người sẵn sàng làm tình với mình mà không phải trả tiền, tại sao lại tìm tới chúng tôi?
– Vì ăn bánh trả tiền nó không có dây dưa dính líu em à… Không cảm giác nợ nần tình cảm gì nhau, không phải làm quen, tán tỉnh rồi mới dụ dỗ dắt nhau lên giường. Không ràng buộc như vậy khỏe hơn, chưa kể, có người đã có vợ con, nếu có chuyện gì không khéo, chắc đội quần mà ra đường. – Một người khách trả lời khi tôi thắc mắc hỏi anh. Anh ta là khách quen của tôi, đã làm tình với nhau nhiều lần. – Thêm vào đó, dùng tiền bỏ ra, mình có quyền lựa chọn món hàng mình ưng ý nhất và khi chán, mình có thể thay đổi một món khác, vừa ý hơn.
– Khi nào thì anh thay em?
– Anh chưa biết, nhưng hiện giờ, em vẫn là món hàng anh ưng ý nhất. – Anh nói, bẹo má tôi rồi đi xuống lầu, thanh toán tiền cho lão Tư xong thì lên xe và chạy đi mất, hòa vào dòng người hối hả ngoài kia.
Nhìn vào dòng xe cộ đang chen lấn ngoài kia, tôi tự hỏi, với một đứa từ quê lên, học hành chả tới đâu, nghề ngỗng cũng không biết có thì làm gì một tháng có thể kiếm được số tiền như hiện tại? Chính cái ý nghĩ đó càng ngày càng đẩy tôi vào vũng bùn nhơ nhớp mang tên callboy. Đang kiếm tiền một cách dễ dàng như vậy, liệu ai có thể bỏ để đi làm khuân vác, phụ hồ, giữ xe để kiếm một ngày vài chục ngàn đồng. Là người, ai lại không có tính lánh nặng tìm nhẹ cho bản thân.
Tôi đi làm được vài tháng thì gặp lại một hình ảnh quen thuộc. Tối đó do có việc phải ghé qua chỗ lão Tư lấy tiền, Tâm đứng ngoài xe, tôi vào nhà thì gặp Phong, một đứa cũng làm callboy như tôi đang ngồi uống rượu với tên Sơn, lão Tư và một thằng con trai khác. Nhìn y chang tôi của mấy tháng trước đây, thấy tôi vào, lão Tư liền niềm nở:
– Quân hả em? – Lão Tư chào tôi rồi quay qua người đang ngồi cùng lão: – Đây là Quân, cũng đang làm cho anh đó, nó mới kẹt tiền, kêu anh cho mượn xoay sở là anh đưa liền.
Lão nói rồi móc sấp tiền đưa cho tôi, đây là tiền lão Tư còn thiếu tôi do tháng vừa rồi tôi làm nhiều hơn mức mong đợi của lão. Tôi cười khấy trong đầu, lại thêm một con nhạn sa đà rồi bỗng dưng giật mình. Vì sao lúc này tôi không nói cho thằng con trai đó biết đây là cái bẫy, cái bẫy đẩy nó vào con đường Callboy? Để rồi cuối cùng tôi im lặng, mỉm cười với lão Tư và ra xe về nhà.
– Sao lúc đó tao lại không báo cho thằng đó biết là, chút nữa thôi nó sẽ bị lão Tư và thằng Sơn hành hạ, quay phim lại rồi sau đó sẽ bị đẩy vào con đường làm callboy? – Tôi hỏi Tâm.
– Vì một lẽ đơn giản, mày cô đơn Quân à. Cũng như tao, mày có một con quỷ sống trong lòng, khi mày đã bị đẩy vô con đường của tội lỗi thì cũng muốn có thêm người khác giống như mình, để bớt cái cảm giác cô đơn, hay đơn giản chỉ để tự an ủi rằng không chỉ có mình là ngu… Cảm giác đó thật kinh tởm nhưng đó là sự thật.
Hai tuần sau đó, thằng con trai bữa đó tôi gặp cũng ngồi chung trong đám callboy chúng tôi. Chắc chắn lão Tư cũng đã cho nó coi lại những tấm hình, đoạn phim khi lão và tên Sơn đè thằng nhỏ ra để làm tình. Có lần, tôi hỏi dò ý lão Tư về việc muốn lấy lại phim và hình của bản thân mình nhưng cặp mắt hí của lão Tư láo liên rồi liền vuốt vai tôi, cười hềnh hệch:
– Ôi trời. Làm gì còn phim và hình đó mà em lo, anh chỉ là hù dọa mấy em lúc muốn mấy em đi làm, xong rồi anh xóa hết phim và hình, giữ làm gì cho chật nhà. Yên tâm đi em.
Mặc dù lão Tư nói thế nhưng tôi dám chắc rằng lão vẫn còn lưu lại những thứ ấy vì với lão, chúng là con át chủ bài để trấn áp đám callboy, buộc chúng phải làm việc cho lão nếu không muốn để gia đình mình biết những sự thật dơ bẩn của bản thân. Khi nhìn thấy thằng callboy mới vào làm, đám callboy cũ lại nhao nhao, xì xào bàn tán.
– Đã không có khách mà gái càng ngày càng nhiều… Điệu này chắc ra gốc cây đứng quá bà Tư ơi bà Tư.
– Nhan sắc mày ra đứng gốc chuối nó cũng ế chứ gốc cây nhầm nhò gì con quỷ cái. Đừng có trù tao ế, tao vả cho cái bản mặt mày tè lè như cái bông huệ cúng xong bây giờ. – Lão Tư cong mồm chửi.
Tôi biết làm nghề callboy này cũng có những cái ác nghiệt của nó vì nếu không biết giữ bề ngoài và dáng vẻ của mình thì không lâu sau đó sẽ bị sa thải để lão Tư tìm kiếm một đứa khác mới mẻ hơn. Mà đã làm callboy thì việc hao tốn sức khỏe là điều rất hiển nhiên. Nếu một ngày làm tình với bốn, năm người khách, thử hỏi sức khỏe nào chịu cho nổi, nên bọn callboy chúng tôi ăn uống bồi bổ rất nhiều để giữ cho cơ thể luôn tràn trề sức lực.
Gần đây, lão Tư rất cưng tôi, vì dù gì, chỉ trong sáu tháng đi làm, tôi đã trở thành người kiếm tiền nhiều nhất cho cái động của lão. Đến nỗi bọn callboy còn lại cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ganh tị, chính Tâm đôi lần cũng nhìn tôi với ánh mắt đó. Đã lâu rồi, tôi và Tâm không quan hệ cùng nhau, bao nhiêu sức lực chúng tôi đã dành để đi làm ban ngày, tối về nhà, bất quá cũng chỉ đi ăn, nói vài ba câu hỏi han nhau rồi ngủ, không còn chuyện trò nhiều như thời gian trước.
Một lần ngồi nhậu cùng lão Tư, tôi lại càng hiểu rõ hơn về Tâm và càng đắng cay nhận ra rằng, cuộc sống này vốn không thể tin tưởng một ai.
– Mày cũng biết đó Quân, anh cần người mới để cho khách người ta không chê chỗ của mình. Để lúc nào nhắc tới chỗ mình, người ta cũng nói: “Gái của ông Tư lúc nào cũng mới, lúc nào cũng tươi”. Mà khách tới đông, thì em cũng có tiền nhiều hơn.
– Ý anh Tư là sao? Em chưa hiểu.
– Thì… em coi có bạn bè nào đó, mà phải đẹp nha, đẹp như em vậy mới được, lanh như em và biết chiều lòng người khác như em thì càng tốt. Em cứ giới thiệu nó cho anh.
– Giống như hồi đó Tâm nó dắt em gặp anh phải không?
– Ừ, ừ, thì đại loại là như vậy đó… Mà em yên tâm, anh không có đối xử tệ với em đâu. Cứ giới thiệu cho anh, đứa nào mà anh nhắm là được, đẹp, chịu làm, anh trả em 5 “chai” một đứa.
– 5 triệu một đứa, vậy là hồi đó Tâm nó cũng lấy 5 triệu từ anh?
– Dĩ nhiên… nó đòi anh như giặc… cái thằng… Ý chết, anh đã hứa không bao giờ nói cho em biết vụ này rồi… Đúng là bóng gió, nhiều chuyện quá.
– Anh nói rõ cho em hiểu đi.
– Không được… chuyện này anh đã thề sống để bụng, chết mang theo, đừng bắt anh nói ra mà. – Lão Tư õng ẹo, dùng dằng khi tôi muốn lão nói hết sự thật đằng sau việc của Tâm.
– Nói đi, rồi anh Tư muốn gì em cũng chiều. – Tôi đưa tay vuốt nhẹ vào đùi lão Tư, lão quay qua nhìn tôi với ánh mắt dâm dục.
– Hứa thì giữ lời đó nha. Thì hồi đó, thằng Tâm cũng kẹt tiền, nó mới nói với anh là có thằng bạn đẹp trai lắm, để nó giới thiệu đi làm cho anh. Anh hứa trả nó 5 triệu nếu em đồng ý đi làm. Vụ mất xe ở quán nhậu ông Bảy, nghe đâu… – Lão Tư ngập ngừng vài giây. – Hình như cũng là thằng Tâm nhờ đám bạn của nó dàn cảnh. Với lại em nghĩ thử đi, ngày đầu tiên em đến nhà anh, trong phim là anh với thằng Sơn đang quấn lấy em, thì ai là người đứng quay?
Tôi im lặng, nghe từng lời của lão Tư vừa kể, trong lòng thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi sự ngạc nhiên đó cũng không tồn tại được bao lâu. Nửa năm sống ở Sài Gòn, làm callboy, còn hạng người nào mà tôi chưa từng gặp. Chẳng qua, bỗng dưng tôi thấy tất cả những lời Tâm từng nói với tôi về việc xót thương, muốn giới thiệu công việc cho tôi, đồng cảm với tôi gì gì đó của ngày trước, tất cả đều trở thành dối trá, khiến bao tử tôi nhộn nhạo, cảm giác muốn nôn mửa tất cả những gì nó từng nhồi nhét vào não mình ra ngoài. Có lẽ so với thằng ăn cướp ở bến xe ngày đó, Tâm nó cũng không hơn gì mấy, cũng vì đồng tiền mà có thể bán đứng tôi, đẩy tôi cho lão Tư.
– Nhưng mà em đừng có trách thằng Tâm. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có nó giới thiệu, làm sao em có được như bây giờ. Nhìn em đi, so với thằng nhóc anh gặp một năm trước, bây giờ em như lột xác đổi thịt, nhìn đẹp đến không ngờ được. Cũng nhờ thằng Tâm đó thôi. – Lão Tư cố xoa dịu khi thấy sắc mặt tôi đổi khác trước câu chuyện lão vừa kể.
Nên hận hay nên cảm ơn Tâm? Hai hướng tình cảm cứ thế giằng xé trong tôi, mà chính tôi bây giờ cũng không biết giải quyết ra sao. Nâng ly rượu uống cùng lão Tư, tôi chợt hỏi khi nhác thấy cái khuyên tai trên tai lão.
– Ừ thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Dù gì cũng là quá khứ rồi. À mà anh Tư, sao em thấy khách tới đây, cũng như đám callboy, với anh cũng vậy, ai cũng đeo một cái khuyên tai bên phải?
– Ủa, em đi làm lâu vậy mà chưa biết hả?
– Dạ không, em thấy nhưng không để ý, cứ nghĩ là sở thích của mỗi người. Nhưng rồi thấy nhiều người cùng đeo như vậy nên mới thắc mắc.
Lão Tư mỉm cười, giải thích cho tôi hiểu. Nếu bạn là một thằng con trai, bạn sẽ thường đeo nhẫn, đồng hồ và cả bông tai bên tay trái, nhưng nếu bạn chỉ đeo một cái khuyên bên tai phải thì bạn đang nói với mọi người rằng: Tôi là một thằng đồng tính. Thông tục này mặc dù ở Việt Nam không phổ biến và thịnh hành lắm nhưng ở một số nước phương Tây và Mỹ, đây cũng là cách để người trong giới nhận ra nhau. Nó cũng là một trong những biểu tượng của cộng đồng đồng tính trên thế giới như những thứ khác như lá cờ sáu sắc cầu vồng hay chữ MSM.
Ngày hôm sau, tôi đi bấm lỗ tai và chọn cho mình một cái khuyên để đeo, chính thức buớc vào thế giới của những người đeo khuyên bên phải…
(Còn tiếp…)