Home > Contend > Trang văn > Tiểu thuyết > Đời CallBoy – Chương XIV

Đời CallBoy – Chương XIV

Đời CallBoy

Nguyễn Ngọc Thạch

Chương XIV – Quả báo

“Em biết anh trách em cũng vì em bước đi con đường nơi mà ta, chẳng thế đến với nhau bao giờ… Đường gập ghềnh em đi, riêng 1 mình em đường dài em đi, nơi đây anh đứng chẳng biết làm chi, chẳng biết nói gì… Rồi chợt buồn em khóc, anh đâu hay biết trong tim em chỉ có riêng mình anh, yêu anh cho dù, phải cách xa anh….”

Vết thương lòng trong tôi lại nhói lên cơn đau bất tận… Đã thêm 1 tháng nữa kể từ khi xa Tuyên, nhưng trong tôi, hình ảnh anh đôi khi lại hiện lên, làm tôi nhớ anh… đến đau lòng…

Tôi đi làm thêm được 1 tháng nữa, kiếm được rất nhiều tìên…nhiều tới mức tôi không dám tin là chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại có thể kiếm được… Nhưng để đổi lại số tiền đó, tôi đã bán đi chút danh dự còn sót lại của một con người trong tôi. Đôi lúc, tôi tự dối mình rằng, tôi đã wen với những câu nói, những tiếng chửi mà người đời dành cho mình… Miệng là miệng của người ta, nói gì là quyền của người ta… miễn sao mình có cái mình cần là được, “người không vì mình tru đất diệt” mà… Nhưng mà sao mỗi lần nhận được những tin offline yahoo như thế này, “Mày là thằng lừa đảo, khốn nạn, sẽ có ngày mày gặp quả báo…”, tôi cũng không khỏi… giật mình mà sợ.
Gần đây tôi có về quê, nhưng cũng về trong 1 ngày, hôm sau là lại lên TP ngay. Tôi về để đưa tiền cho mẹ giữ giùm, vì nhiều tiền wá, giữ trong mình không an toàn. Về tới nhà mình, đáng lý cảm giác mà một đứa con xa nhà phải có là cảm giác yên bình, vui vẻ, hạnh phúc khi được nhìn lại khuôn mặt thân quen của những người thân …. Nhưng đằng này cảm giác duy nhất mà tôi có lại là cảm giác sợ hãi. Tôi tránh ánh mắt của mẹ, tôi lờ đi những câu hỏi của anh hai, tôi cáu gắt với những thắc mắc của thằng tư, thằng út… tất cả chỉ vì… tôi sợ. Tôi sợ tôi không biết phải nói thế nào về số tiền mình kiếm được, sợ rằng tôi không dằng mình được, nói tất cả với mẹ và anh hai, sợ rằng… mình sẽ lừa dối cả những người thân cuối cùng của mình, những người luôn luôn tin tưởng vào tôi. Tôi đã lừa gạt rất nhiều người rồi, gia đình tôi, tôi cũng đã nói dối họ, nhưng bây giờ, tôi không muốn gạt ai nữa hết… Tôi vội vã rời nhà mình như một kẻ tội phạm đang trốn chạy công an, vội tới mức mà… không kịp nhìn vào di ảnh của cha.

– Alô, dạ, em đang ở nhà, ừm… đợi em chút, chị hai nói cái hộp để dưới phòng khách hả? Đợi chút em xuống coi….
Vừa nói, tôi vừa bước nhanh chân xuống cầu thang, mặc vội chíêc áo vào, rồi leo lên xe mình, đã được dắt ra ngoài để sẵn nãy giờ. Tôi leo lên xe, để cho ông Hùng kết thúc màn lừa đảo của chúng tôi… Ngồi trong quán càfê quen thuộc đợi tin tức từ ông Hùng, tôi nhìn ngắm mấy ngừơi wa đường… Không biết, có bao giờ họ biết được rằng…một đứa ăn mặc sang trọng, đi xe xịn, xài ĐT đắt tiền như vậy, lại là một đứa lừa đảo, móc túi không? Chắc là không, vì nếu có, chắc công an đã nhào tới bắt tôi lâu rồi…
– Alô, Quân hả em… Trời ơi, ĐT nó dỏm wá, không có đồng xu dính túi nữa em ơi… Ráng kiếm độ khác nha em.
Vậy là nãy giờ coi như công cóc. Tôi vòng về chỗ chat, và bắt đầu tìm kiếm một… nạn nhân khác. 1 tiếng sau, tôi lại chạy xe về “chỗ làm”…
– Alô, dạ, em đang ở nhà nè chị hai…ừ.. sao chị, cái hộp dưới nhà hả, để em xuống coi…
Tôi vừa bước chân xuống hết cầu thang, thì đã nghe tiếng la lên…
– Đứng lại, thằng lừa đảo… Đ.M, mày tưởng tao không biết hả…
Lúc ấy tôi chỉ còn biết lao nhanh lên xe, không kịp mặc cái áo vào, rồi cứ thế mà phóng xe đi thật nhanh…
– Ê, ê, thằng chó, mày chạy xe kiểu gì vậ……
… RẦM….
… …
– Mày là thằng khốn nạn, tao không có đứa con như mày… Mày đi bán thân xác mày cho lũ bệnh hoạn để lấy tiền còn chưa đủ, bây giờ mày đi lừa gạt, trộm cướp đồ của ngừơi ta…
– Cha ơi, tha cho con, con không biết làm cái gì khác hết cha ơi…
– Mày lưng dài vai rộng, tuổi còn trẻ mà không dám chịu nặng nhọc đi làm lụng, mày nhìn những bà già gần đất xa trời mà còn cầm từng tờ vé số đi bán đêm kìa, mày không thấy nhục sao…
– Nhưng nhà mình cần tiền để sống mà cha…
– Nhà mình cần tiền, nhưng không cần đồng tiền dơ bẩn của mày…Mày không xứng đáng làm con tao nữa…
– Cha ơi, cha tha tội cho con, cha cho con chết đi cha…. để con đầu thai, sống lại môt kiếp khác…
– Mày muốn chết tao cho mày chết….
– Áh… á.h….. áh…..Tha cho…con….. đừng ..cha… đừng….

– Quân, Quân, con có sao không con, trời ơi, lạy phật, con tỉnh lại rồi…má lo cho con quá Quân ơi…
Lúc này tôi mới thật sự cảm nhận được cơn đau mà cơ thể mình đang gánh chịu… tôi nhìn quanh, thấy mình đang nằm trong phòng của một bệnh viện, chân đang bó bột, toàn thân thì ê ẩm, nhức nhối. Má đang ngồi kế bên tôi, cầm tay tôi mà khóc…
– Má đang ở nhà, nghe ngừơi ta gọi ĐT, nói con bị **ng xem đang nằm trong bệnh viện, má với anh hai lập tức chạy lên đây… Để con Hiền ở nhà canh hai thằng nhỏ, tụi nó đòi theo wa chừng, mà còn đi học…
– Anh hai đâu má…
– Anh hai đi gặp bác sĩ, lúc nãy bác sĩ nói muốn gặp ngừơi nhà của con…
– Dạ, còn xe con, giấy tờ, ĐT đâu rồi má…
– Àh, yên tâm đi con, không sao đâu, người ta thấy con bất tỉnh trên đường, thấy giấy chứng minh của con, rồi thấy cái ĐT nên mới lấy số gọi về cho má biết đó chứ. Lúc má lên đây là người ta đưa hết đồ cho má với anh hai rồi mới đi. Xe con bị dư cũng nặng lắm, anh hai còn gởi dưới kia…Bóp với ĐT nè con… Dân Sài Gòn tốt bụng thiệt…
Tôi cầm ĐT lên coi, trầy trụa cũng nhiều, mở bóp ra xem, giấy tờ còn đủ…
– Má, người ta có đưa tiền gì cho má không má?
– Tiền gì con? Má không thấy, con mất tiền hả?
– Àh, dạ không, có một hai trăm ngàn thôi àh, chắc người ta lấy trả tiền xe…
Vậy là mất hết 2 triệu trong bóp, nhưng tôi khônng nói cho má biết, vì không muốn mà sụp đổ cái niềm tin vào Dân Sài Gòn mà má mới có…
Được 1 chút thì anh hai vào phòng… anh nhìn tôi, mỉm cười…
– Mới tỉnh hả, mày thấy sao trong người rồi…
– Dạ không sao, chỉ nhức người chút thôi. Bác sĩ kiếm có gì không anh?
– Àh…. Không, chỉ là báo tình hình sức khỏe thôi…
Anh hai nói câu cúôi cùng mà… không nhìn vào mặt tôi…
Tối hôm đó… anh hai đưa mẹ về một khách sạn để nghĩ, mẹ muốn ngủ trong bệnh viện với tôi, nhưng anh hai không cho, vì cả ngày mẹ đã lo lắng nhiều. Anh hai thì ngủ trong bệnh viện cùng tôi… Khuya hôm đó… đang nằm trằn trọc suy nghĩ, anh hai kéo ghế tới nói chuyện cùng tôi…
– Quân, mày nói cho anh hai biết… mấy năm wa, mày lên thành phố làm gì ?
– Dạ, thì em .. đi làm trong quán ăn, rồi đi làm trong công ty thôi…
– Mày có đi chơi bời, gái gú, hút chích gì không….
– Dạ không, mà sao… sao anh hai hỏi em vậy…
– Mày coi cái này đi…
Tôi đọc tờ giấy anh hai đưa…Giấy xét nghiệm HIV, tên tôi, kết quả: Dương Tính…. Kết quả Dương Tính, tôi…. HIV…. Không, không, không phải như vậy…
– Bác sĩ nói, mày nhiễm hơn 3 tháng nay rồi nên lúc xét nghiệm máu cho mày mới thấy được ngay… Rồi nói là mày đã wa “thời kì cửa sổ” gì gì đó, và bây giờ bắt đầu phát bệnh…
– Quân ơi, em bị sao vậy, có chuyện gì vậy em, nói anh hai biết đi em….
Anh hai ôm tôi vào lòng và khóc, lần đầu tiên tôi thấy anh hai khóc như vậy… Nhưng, nhưng làm sao tôi có thể … trời ơi…
– Anh hai, anh nói cho má biết chưa….
– Anh không dám nói, …anh sợ má không chịu nổi…
– Vậy em xin anh hai… anh hai đừng nói cho má biết tin này…
– Không lẽ mày muốn anh giấu má suốt đời…
– Dạ không, anh cho em 1 tháng đi… rồi em sẽ về quê, chính em sẽ nói với má… và xin má tha tội…
Anh hai lại nhìn tôi… rất lâu… rồi anh gật đầu…
Tôi nằm đó… suy nghĩ về những gì tôi đang trải wa… HIV, AIDS, SIDA….Nhiễm HIV… từ hồi nào…ai truyền cho tôi…làm sao tôi có thể biết chính xác được, khi tôi đã từng ngủ với hàng trăm người…chỉ biết là bây giờ… không còn bao lâu nữa thì tôi sẽ … sẽ chết…Trời ơi, tôi muốn kiếm nhiều tìên… nhưng tôi cũng muốn xài số tiền đó, chứ không phải chết sớm như vầy… không… không… Ai đã lây cho tôi… và tôi đã lây cho những ai… Tuyên… anh Tuyên, tôi có lây cho anh Tuyên không… trời ơi… tôi phải làm sao đây…Những ngày sau.. tôi sẽ sống thế nào đây… Bao nhiêu là dâu hỏi, bao nhiêu là đau khổ, đeo bám lấy tôi vào giấc ngủ khó nhọc… và trong giấc mơ… cha lại hét lên câu hét kinh khủng… “Tao cho mày chết….”
… Mẹ vào thăm tôi thêm vài ngày nữa thì về quê trước theo lời anh hai…Anh hai ở lại đợi tôi xuất viện mới về… Anh hai vẫn im lặng… lâu lâu nhìn tôi… rồi lại way đi…
– Anh tin mày sẽ sống… .. ừ…. cẩn thận trong những ngày sau, chuyện đã lỡ rồi, đừng buông thả bản thân, Quân ạh… Mày còn có gia đình nữa… đừng làm má buồn nữa… Anh tin mày biết suy nghĩ…
– Em cảm ơn anh hai….
Nghe những lời anh hai nói, mà nước mắt tôi cứ rơi xuống, không kiềm được…
1 đêm nữa không ngủ, tôi lại .. băn khoăn suy nghĩ… Nếu như con người ta sống mà không biết khi nào mình sẽ chết… thì có thể sống như thế nào cũng được, vì nếu như có chuyện chưa làm… thì người ta có thể làm trong những ngày sau… còn tôi, một người biết là mình sẽ chết trong vài năm nữa… thì mỗi ngày tôi sống, phải sống sao cho xứng đáng, không uổng phí… phải biết trân trọng từng ngày tôi sẽ còn được sống…
Nhóc vào thăm tôi… Vẫn như ngày nào, Nhóc nói cười luôn miệng, làm tôi cũng… quên đi phần nào những phiền muộn mà tôi đang mang trong mình…
– Trời ơi, anh bị **ng xe vậy là may rồi đó, mặt mày không có sao hết… còn đẹp chai wá chừng. Bạn em kìa…**ng nhẹ hều àh, không có gãy chân như anh luôn đó… nhưng mà nó bị gãy mất 4 cái răng cửa, từ đó, không bao giờ cười được nữa… anh thấy ghê chưa… nên anh vầy là còn hên lắm rồi đó…
Hên…ừ thì còn hên lắm rồi…
– Nói nhiều khát nước wá, cho em miếng nước coi…
Nhóc đưa tay lấy cái ly mà tôi vừa uống… Tự dưng, như một phản xạ, tôi la lên…
– Không được uống cái ly của anh…
… rồi vung tay, giật lại cái ly, làm nó văng xuống đất, vỡ tan tành… Anh hai nghe thấy tiếng động, chạy vào coi… anh nhìn tôi, khẽ chau mày, nói vài câu với Nhóc rồi anh lau dọn mảnh vỡ…
– Anh này làm thấy ghê, không cho em uống thì thôi… làm gì ghê vậy…
– Anh… anh không muốn hại em, anh không muốn… không muốn em cũng nhiễm HIV như anh… em hiểu không???
– Anh nói cái gì vậy? Anh khùng hả? Cái gì mà HIV ở đây….
– Anh không nói giỡn đâu, anh cũng không khùng đâu… em coi giấy xét nghiệm của anh đi…
Rồi tôi nói cho Nhóc nghe mọi chuyện… nhóc bàng hoàng nhìn tôi… như không tin vào những gì Nhóc đang thấy… hay là… Nhóc .. không muốn tin…
– Là thật đó em… Đi làm callboy… thì ngày này tới… đâu phải em không đoán trước được…
– Anh chịu như vậy sao…
– Chịu???… anh được lựa chọn sao em…
– Em xin lỗi… em .. em phải về trước… em có việc bận… Anh ráng giữ gìn sức khoẻ…
Rồi Nhóc vội vã bước ra cửa… Bước nhanh như thể sợ cái con Virus SIDA sẽ bám vào ngừơi Nhóc bất cứ lúc nào… Tôi giận nhóc hay giận bản thân mình khi cho Nhóc biết để mất đi cả một người bạn mà khó khăn lắm mới tìm được… Nhưng tôi đã hứa là sẽ không giấu Nhóc chuỵên gì cả, chuyện đi lừa gạt, tôi đã dấu, thì chuyện này, tôi phải noi với Nhóc. Phản ứng của Nhóc, tôi cũng không giận… vì với một đứa như Nhóc… thì chuyện này, hình như hơi wá sức chịu đựng… Thôi thì… coi như là tốt cho Nhóc khi không phải gặp 1 kẻ bệnh hoạn như tôi đi…
2 tuần lễ sau, tôi xuất viện… Mang trong mình những con virus SIDA kinh khủng… Tôi bắt đầu đi làm những gì… mình cần làm… để khi có mất đi, tôi cũng sẽ không hối hận…

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *