Đời Callboy
Nguyễn Ngọc Thạch
Chương XV – Chúc Thư
… “Cuộc sống mấy ai nào biết trước định mệnh. Và có mấy ai tự đổi thay đời mình. Từng đêm ngồi hàn gắn vết thương của trái tim… buồn tênh….”
Tiếng nhạc rã rích vang lên từ wán càfê, làm vết thương trong lòng tôi lại đau nhói lên. Nếu biết trước định mệnh, thì có còn gọi là “Đời” nữa hay không, nhưng nếu cái đó không gọi là đời, thì tôi cũng muốn sống cái kiếp… “không là đời” đó. Nếu được chọn lại… Ngày hôm ấy, tôi đã không lên Sài Gòn. Ngày hôm ấy, tôi đã không đi chuyến xe ôm đó. Ngày hôm ấy, tôi đã không ra Hồ Con Rùa ngồi. Ngày hôm ấy, tôi đã không theo Lão Tư về nhà. Ngày hôm ấy, tôi đã không là Callboy… Biết bao nhiêu cái ngày hôm ấy để làm lại, nhưng biết đâu là cái nên thay đổi… và nếu có thay đổi, thì có chắc là sẽ không như vậy không… Nhưng dù có chuyện gì đi chăng nữa, thì ngày hôm ấy… tôi vẫn muốn Tuyên **ng vào xe tôi…tôi vẫn muốn được anh yêu và được yêu anh….
Nhắc tới anh, lòng tôi lại đau cơn đau dữ dội… Nhưng trong nỗi đau đó, vẫn có hương vị ngọt ngào của những cái gọi lại là kỉ niệm… Kỉ niệm đẹp không phải vì bản thân nó đẹp, mà vì không bao giờ chúng ta có thể có lại nó, nó sẽ mãi mãi trong lòng chúng ta… Cảm ơn anh, đã cho em những phút giây… không thể nào quên. Cảm ơn anh cho em cảm giác yêu thương và được yêu thương 1 cách trọn vẹn, cái cảm giác mà chưa bao giờ em dám nghĩ tới, dù chỉ là trong giấc mơ. Vậy mà anh đã đến, biến giấc mơ đó thành sự thật… Cảm ơn anh, mối tình đầu của em… Vậy mà, em tệ quá… em không xứng đáng với tình yêu của anh dành cho em, em là một thằng callboy, thấp hèn, cặn bã của xã hội… rồi mang trong mình thêm căn bệnh thế kỉ, rồi giờ đây, ngồi đây, lo sợ rằng, liệu không biết mình có lây cho anh không… mắc căn bệnh này trước khi quen anh hay sau khi quen anh… Trời ơi, có ai… làm ơn trả lời cho em biết với… Không, không ai có thể trả lời câu hỏi này… ngoài bản thân em, và em nhất định phải tìm gặp anh cho bằng được… dù cho anh có nói với em những từ thậm tệ hơn thì em vẫn muốn gặp anh… Vì… em yêu anh..
“Anh oi, anh con luu so DT cua em khong? Anh con nho em la ai khong? Em nho anh lam va… em muon duoc gap anh de noi chuyen voi anh. Dung tranh mat em nha anh. Tra loi cho em biet voi anh… Em yeu anh, luon luon yeu anh nhu em van tung yeu..”
30 phút, 1 tiếng. 2 tiếng đồng hồ trôi wa, tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi âm của anh…
“Vay la anh khong muon gap em, hay anh khong nho em la ai, em la Quan day. Neu anh khong muon gap em, anh cung nhan tin cho em biet voi… Dung de em cho doi, em da doi anh lau lam roi, em da rat nho anh, dung tranh mat em, dung lanh lung voi em nhu vay….”
1 tiếng đồng hồ lại trôi wa nữa, vẫn không thấy anh hồi âm… không lẽ anh đã nhất định không tha thứ cho tôi dù bất cứ lý do gì… Làm sao tôi liên lạc được với anh khi tôi chỉ có số ĐTDĐ của anh mà thôi… Còn nhà anh, tôi biết nhà anh, nhưng tới đó tim anh, gặp bà Kiều (Mẹ anh Tuyên) và cả ba anh Tuyên, việc đó… làm tôi hơi chùng bước… khi mà bây giờ, tôi cứ thấy ánh mắt mọi người nhìn vào mình cứ như *** vào từng sợi tóc của tôi để tìm ra dấu tích của những con Virus HIV… Nhưng nếu cứ ngồi đây, thì khi tôi không còn thời gian và cơ hội để gặp anh, có thể cả đời tôi sẽ hối tiếc. … Thế là tôi dùng hết can đảm của mình và …bấm chuông cửa…
– Xin lỗi, cậu muốn kiếm ai…
Đón tôi là một phụ nữ hơi lớn tuổi, mà nhìn bề ngoài, có thể đóan được là người giúp việc của nhà. Sau một thoáng ngập ngừng, bà ta quay vào nhà…
– Dạ… dạ… bà chủ ơi… có người muốn gặp cậu Tuyên…
Bà Kiều bước từ trong nhà bước wa… nếu như không nhận ra cái dáng đi wen thuộc và gương mặt của bà, chắc tôi không bao giờ dám tin vào mắt mình. Người đàn bà đứng trước mặt tôi không còn một chút gì là ngừơi phụ nữ cứng cỏi, sắc sảo mà tôi từng gặp. Đôi mắt sắc bén như diều hâu trước đây vẫn luôn *** vào tâm trí tôi, nay lại trở thàng một đôi mắt thất thần, đẫm lệ. Khi bà Kiều ngẩn mặt lên nhìn thấy tôi, mọi chuyện như một cuốn phim way nhanh. Bà nhào tới tôi một cách không thể cản lại được, hai bàn tay đưa ra bóp chặt lấy cổ tôi…
– Thằng khốn nạn, trả con lại cho tao, thằng chó, mày trả con tao lại đây cho tao…
Bà bấu lấy cổ tôi, vừa gào thét, vừa khóc lóc… Trong tiếng nấc của bà, tôi biết rằng… đã có chuyện xảy ra cho anh Tuyên… Khi tôi và bà giúp việc đang ra sức đẩy bà Kiều ra khỏi ngừơi tôi… thi một đôi bàn tay đàn ông đã kéo bà Kiều về sau… Cũng cùng lúc đó, tôi thấy cổ mình đau rát, rồi nhìn lại thì thấy máu trên tay bà Kiều, thì ra là móng tay bà bấu tôi làm tôi chảy máu cổ… Bà Kiều cũng thấy máu trên tay mình, bà hét lên 1 cách khủng khíêp….
– Máu, máu của thằng SIDA, trời ơi, máu của thằng SIDA, máu của thằng giết người…
Rồi bà chạy thẳng vào nhà sau, sau lưng là bà giúp việc đang chạy theo, mặt không còn chút máu…
– Xin lỗi cậu, từ khi… thằng Tuyên mất… tới giờ, vợ tôi vẫn chưa vượt qua được cú sốc đó, và đôi khi không làm chủ được mình…
Cái gì? Anh Tuyên… mất? Người đàn ông này, chắc hẳn là ba anh Tuyên, đang nói giỡn, hay đang… nói đùa? Anh Tuyên của tôi không còn trên đời này nữa, làm sao lại như thế được… một kẻ đáng chết như tôi, còn chưa chết, thì làm sao anh Tuyên của tôi, anh Tuyên của tôi… có thể chết được…
– Xin lỗi, nhưng bác nói vậy có nghĩa là gì ạh…
– Cậu vào đây cùng tôi…
Tôi theo ba anh Tuyên vào nhà trong… Và tôi như ngất đi trong tâm trí mình… Trên bàn thờ kia, là khuôn mặt ngày nào vẫn cười đùa với tối, vẫn ôm tôi vào lòng những đêm lạnh lẽo, vẫn là cái khuôn mặt hay cằn nhằn khi mỗi sáng khi tôi bắt dậy sớm… và khuôn mặt đó đang nhìn vào tôi… sau làn hương mờ ảo, nơi cao cao trên kệ thờ kia… Anh ơi, em mất anh thật rồi sao…
– Tuyên nó mất cách đây 1 tháng, sau khi đi khám sức khoẻ về để chuẩn bị hồ sơ đi Mỹ… ngày nọ, má nó mở cửa vào phòng nó, thì… thì thấy nó… đã treo mình tự tử… Chúng tôi tìm được hai bức thư này ở trong phòng của nó, một đề là: “Con xin lỗi ba má…” một đề là: “Gởi Quân, người tôi luôn yêu.” Tôi nghĩ cậu Quân đó, có lẽ là cậu… Đây là lá thư con tôi gởi cho cậu.
Tôi nhận lấy những tin tức, kể cả bức thư từ tay ba anh Tuyên như một quán tính, không còn suy nghĩ gì được…
– Tôi không trách cậu, vì tôi cũng không dám chắc là có phải vì cậu mà tôi mất đi đứa con trai duy nhất hay không. Nhưng nếu như những gì tôi và vợ tôi nghĩ là đúng, thì tôi khuyên cậu nên sống cho có ích hơn cho cuộc đời này đi, xã hội này cần những ngừơi có ích, thành phần cặn bã thì nhiều lắm rồi, không cần cậu thêm vào đâu. Tôi không muốn con tôi… yêu thương 1 đứa không ra gì… Cậu có thể ra về được rồi, tôi không muốn vợ tôi thấy cậu lại mất bình tĩnh, và tôi cũng không hi vọng sẽ gặp lại cậu 1 lần nào nữa trong căn nhà này…
– Bác… bác cho con thắp cho anh Tuyên nén hương…
…
“Quân ơi, anh xin lõi vì anh không thể gặp mặt em để nói câu vĩnh biệt mà anh lại đi vội vã như vậy. Anh không biết những ngày không có anh, em có nhớ anh không, chứ anh thì lúc nào anh cũng nhớ về em, khi anh thức cũng như khi anh nằm mơ. Anh ghét cái cảm gíac không có em… Nhiều lần lắm rồi, anh muốn chạy tới tìm em… nhưng rồi, cái thằng ích kỷ, nhỏ nhặt trong anh lại cản anh lại, nó cứ nói với anh… tới để làm gì, để thấy em nằm trong vòng tay một thằng đàn ông khác hay sao… Đã bao nhiêu lần cái suy nghĩ ấu trĩ đó làm khổ tâm trí anh…”
Gió…. mưa… và nước mắt… hoà vào nhau. Tôi chạy xe trên đường, góc phố này đây, lần đầu tiên tôi gặp anh, cái lần gặp gỡ đau đớn ấy…
“Anh muốn ra đi, anh muốn quên em, anh biết mình không thể sống ở VN này nữa, khi mà bất cứ con đường nào anh đi, cũng nhắc anh nhớ về em, và làm anh đau thắt lòng. Đã có lúc anh đến tìm em, nhưng em đã không còn ở đó, nhiều lúc anh đã gọi ĐT cho em, nhưng vẫn là âm thanh quen thuộc… “Thuê bao quý khách vừa gọi…” vậy là em đã không muốn gặp anh nữa, không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, vậy anh còn lý do gì để ở VN này chứ…”
Em xin lỗi anh, em đã không đợi chờ anh hết sức của mình có thể… em xin lỗi anh, ngàn lần xin lỗi anh… anh có nghe em nói không… anh có cảm nhận được nỗi đau của em bây giờ không…
“Anh cầm tờ giấy khám sức khoẻ trên tay, mà không dám tin vào mắt mình… Anh bị nhiễm HIV em àh, anh đã bị nhiễm HIV, đã bắt đầu vào thời kì phát bệnh rồi… Anh không dám tin điều đó là thật, anh đã đi khám thêm hai ba chỗ khác, nhưng kết wả vẫn như vậy… Vậy là sự thật đó em, lúc đó, anh chỉ biết nghĩ tới em thôi, không biết anh có truyền cho em không… Không biết anh có làm hại cuộc đời của em không… Nếu có, cho anh xin lỗi em, anh thật sự không biết mình đã làm chuyện đó đâu….”
Sao anh lại nghĩ như vậy, em, chính em mới là người mang căn bệnh này và làm hại anh, em, chính em mới là người có lỗi, sao anh không trách em, để em có thể cảm thấy thoải mái hơn… sao giờ phút này mà anh vẫn còn nghĩ tốt cho em, anh quên rồi sao??? Em là Callboy, em là người nhiễm HIV, chứ không phải anh…
“Anh biết thế nào em cũng nghĩ như vậy mà. Đừng trách bản thân em vì những chuyện như vậy, giờ đây… ai truyền bệnh cho ai đâu còn là quan trọng. Nếu thật sự đó là cái giá anh phải trả để được ở gần em, ở bên em thì anh cũng không một lời nào óan trách em đâu. Nhưng anh sợ, anh không biết phải đối mặt thế nào với gia đình anh… Tất cả mọi người trong nhà đều trong mong vào anh, anh là con một… anh là niềm hi vọng của cả nhà… Vậy mà giờ đây… Anh cũng sợ em sẽ trách anh vì anh đã làm liên luỵ tới em… Anh không biết phải làm sao để đối mặt với những chuyện đó… Anh không biết phải làm sao, thật đấy em ạh… anh sợ lắm… và nhất là lúc này anh không có em bên cạnh anh… anh thật sự cảm thấy mình đang lạc lối… và anh biết… chỉ có khi anh mất đi, thì tất cả những cảm gíac này mới không còn đeo bám anh được nữa… Anh yêu em lắm… như anh vẫn từng yêu em từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau….”
Tôi bịt chặt hai tai mình lại, tôi không muốn nghe nữa… tôi không muốn nghe những lời anh nói nữa… Nhưng giọng anh… cứ thổn thức vọng lên từ tim tôi, mang theo những cơn đau không thể diễn tả hết bằng lời… Em đã mất anh thật rồi Tuyên ơi, là em, chính em là người khiến anh phải tự tử, chính em là người có tội với anh, với gia đình anh… Anh không nên chết, em mới là người đáng chết…
…
Tiếng nhạc sàn nhảy làm đầu tôi muốn nổ bung ra… tôi ngồi trên cao, đảo mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm một ngừơi bạn cũ… Àh, cuối cùng thì tôi cũng gặp người tôi muốn gặp, không uổng công nhiều ngày nay ngồi đợi chờ và tìm kiếm…
– Chào anh Tư, lâu wá không gặp anh…
Lão Tư quay wa nhìn tôi, sững người vì kinh ngạc… Tên Sơn đứng gần đó lập tức nhào tới, chụp lấy tay tôi…
– Bỏ tay ra đi, em muốn kiếm mấy anh nói chuyện… Không làm gì đâu mà sợ…
– Mày có chuyện gì mà nói. Đ.M, hay là muốn lấy thêm tiền của tao nữa…
– Tiền của mấy anh có, cũng là lấy trên ngừơi tụi này mà ra… em lấy lại cái gì của em, sai chỗ nào…
Thằng Sơn giang tay tát tôi, nhưng tôi cũng nhanh tay cản nó lại…
– Dạo này làm ăn được hông anh?
– Hỏi để làm gì…
– Thì em wan tâm, em hỏi vậy thôi… Đằng nào, thì anh Tư cũng là người đầu tiên dắt em vào con đường làm Callboy, giúp em kiếm tiền mà…
– Vậy mà mày trả ơn tao như vậy hả thằng chó…
– Thì hôm nay, em gặp lại anh Tư là để, trả lại cho anh Tư phần nào em đã lấy, bây giờ em còn có 5 triệu thôi, anh Tư cầm đỡ dùm em…
Tôi cầm 5 triệu để lên bàn, mắt thằng Sơn và lão Tư sáng lên khi thấy mùi tiền, lũ tham lam…
– Chẳng lẽ, mày kiếm tụi tao chỉ có nhiêu đó chuyện…
– Chứ anh muốn gì?
– Cái đó là tao hỏi mày mới đúng…
– Ngủ với hai anh một đêm… được chứ?
– Àh, ra thế… muốn lấy thêm tiền nữa hả thằng chó….
– Anh nghĩ xa xôi wá, ra khách sạn… cần gì phải về nhà anh, em cũng không muốn về nhà anh đâu… Em chỉ muốn… tìm lại cảm giác như hồi xưa thôi…
Thấy cả hai còn ra vẽ lưỡng lự… chắc là tụi nó không biết tôi đang muốn gì, và vẫn còn sợ tôi…
– Nếu hai anh không thích thì thôi, em cũng không ép, em trả tiền rồi, em đi đây…
Tôi vừa nhấc người dậy khỏi ghế… định bước đi thì lão Tư đã kéo tôi…
– Gấp vậy em… ngồi nói chuyện chút rồi đi….
…
Sáng hôm sau, tôi lê thân về nhà, mệt mỏi và rả rời… không wên nhắn lại 1 tin nhắn…
“Neu anh Tu voi anh Son ranh, thi hom nao di kham nghiem HIV di, em nghi trong nguoi may anh bay gio cung co hang ti con SIDA dang bo trong do… Lo lam viec thien… De luc chet, khoi phai xuong 18 tang dia nguc… Ah, ma anh la Quy ma, lam gi ma so may chuyen do…Em quen, em xin loi… Chuc anh luon vui ve nha…”
Rồi tôi lăn a ngủ…. không nẳm mơ… không chờ đợi, không giật mình… Vi có còn ai để mà chờ, còn ai để mà mơ nữa chứ…. Chỉ thấy trong giấc mơ, thấp thoáng những wả cầu hình gai vây lấy tôi, tôi thì cứ ngồi đấy, mà không hề muốn phản kháng lại…
Ngày mai, không biết tôi sẽ làm gì… khi không còn điều gì trên đời làm tôi thấy vui và cần thiết… Ngày mai, một ngày… xa xăm…
Chương 16 : Một ngày.
“Ngày không anh em đây làm sao cho hết ngày. Sáng đêm dường như chỉ có em với em quây quần. Khi không anh, tìm nơi khỏa lấp những lúc em nghĩ về, thời gian em đây sống vui cùng anh.”
Tặng anh, người duy nhất em yêu trên cuộc đời này…
…
5h15p sáng…
Lần đầu tiên em dạy sớm như vậy, lâu lắm rồi em mới đi đón bình minh… Em còn nhớ, đã nhiều lần, anh nói là muốn đón bình minh cùng em, em cũng muốn vậy lắm. Hai đứa ngồi, anh ôm em vào lòng, đón một ngày mới… còn gì là vui và thích bằng… Nhưng mà anh hư lắm, hôm nào cũng ngủ dậy muộn, rất muộn, mình chưa bao giờ ngắm bình minh với nhau hết… Em ghét cái tật làm biếng đó của anh ghê. Mấy hôm mà không có anh, có đêm nào em ngủ ngon giấc đâu, nên cũng có hôm nào em dậy sớm được đâu… Em cũng hư y chang anh rồi.
…
6h20p sáng…
Em mới đi tập thể dục về nè… Nói là tập thể dục cho sang thôi, chứ em cũng làm biếng lắm, anh biết rồi đó. Em lấy xe, chạy vòng vòng mấy khu công viên, nhìn người ta đi bộ, tập dưỡng sinh… Hít cái khí lạnh của một ngày mới, thở cái không khí của một ngày giao mùa… Có nhiều người đang đi tập thể dục lắm, mấy ông bà lão nữa, dắt tay nhau đi tặp dưỡng sinh, nhìn sao mà… hạnh phúc wá anh ạh… Hồi đó, có lần em hỏi anh, sau này mình già sẽ như thế nào… Anh lại nhìn em, nói với em là sau này mình già, có lẽ em phải cực, vì lúc đó, anh chỉ nằm 1 chỗ cho em đút cơm cho anh ăn thôi… Anh là đồ làm biếng nhất mà em từng biết đó…
…
6h30p sáng…
Em đang đi về, thì em gặp cảnh này, khó tả lắm anh ạ…Sáng nay trời hơi lạnh, đổi mùa đó anh, em thấy có hai mẹ con kia, mẹ dắt con đi học. Mẹ thì mặc áo mỏng manh, con thì mặc cái áo lạnh cũ… Mẹ mua cho con trái bắp nướng… Tới cổng trường, con bẻ nửa trái bắp đưa cho mẹ, con nói… “Mẹ ăn đi, hông có lát mẹ đi làm đói bụng đó…”… Tự nhiên, em mỉm cười mà nước mắt em cứ rơi xuống… Rồi, em không hiểu sao, em chạy lại… mua thêm 2 trái bắp khác đưa cho mẹ và con… Rồi em trò chuỵên với mẹ… Em tặng mẹ ít tiền, nói là mua cho mẹ và con cái áo ấm mới, trời dạo này lạnh lắm… Mẹ cảm ơn em nhiều lắm…
…
6h37p sáng…
Em lại chạy xe đi… và suy nghĩ. Em giật mình, vì hình như từ trước tới giờ, em sống sao mà sai lầm wá. Em cứ muốn kiếm thật nhiều tiên… thật nhiều tiền… Đổi ĐT đắt tiền hơn, mua xe sang trọng hơn, ăn 1 bữa cơm bình thường cũng hơn 100 ngàn, trong khi, xung wanh em, hàng ngàn người đang đói khát. Em cứ thấy cuộc sống của mình sao mà buồn bã và đau khổ wá… Nhưng em đang có nhà để sống, là đã hạnh phúc hơn hàng ngàn người vô gia cư. Em có cơm để ăn, là đã hơn hàng vạn người đói khát. Em có gia đình mình, thì em cũng đã hơn rất nhiều đứa bé không biết ba má mình là ai… Và em được anh yêu, là em đã hơn hàng trăm ngừơi… chưa biết tình yêu thật sự là như thế nào… “Sống ở đời, nhìn lên là tốt, nhưng đội khi, cần nhìn xuống 1 chút để thấy thoải mái hơn em àh…” Anh đã dạy em thế, và tới gìơ em vẫn luôn nhớ điều đó… Hình như, em sống sai lầm wá…
…
8h13p sáng…
Em ghé ven đường, cái chỗ gần nhà em đó, cái chỗ mà mỗi lần đi về, em hay chỉ cho anh thấy, có 1 ông già, ngồi bán những thứ đồ linh tinh, vài gói bánh, vài cái kẹo, mấy trái dừa tươi… Ông lão già lắm rồi… vậy mà ngày nào cũng ra đây ngồi bán những thứ đó, mà anh thấy đó, bán mấy cái đó thì lời được bao nhiêu. Nhìn ông lụm khụm dọn hàng, mở hàng, tội không thể tả được… Có hôm, trời mưa, em chạy vội về nhà, vậy mà cũng thấy ông lão ngồi đấy, trùm cái áo mưa mỏng manh, hình ảnh đó cứ như nhoà đi trong màn mưa, ông lão cũng như tan đi trong cơn mưa nặng hạt… Sống vội, hối hả, đến nỗi nhiều khi thành … vô tâm… Hôm nay, em ghé lại, mua hết tất cả số hàng mà ông đang bán, phụ ông dọn dẹp… không quên đưa dư một chút tiền so với những gì em mua… Lòng em, lại thấy vui hơn 1 chút… Cảm ơn ông lão mà… em cũng không biết tên…
…
12h36p trưa…
Em đang ngồi nhìn mấy đứa bé ăn cơm và nói chuyện với mấy cô bảo mẫu của làng S.O.S… Lúc em đưa bánh với kẹo hồi nãy em mua cho tụi trẻ, chúng nó vui lắm anh ạh… Vui vì có người cho mình kẹo, vui cái kiểu con nít wá… Hồi đó, em nhớ là anh cũng hay dỗ em cái kỉêu… “Ngoan đi, anh cho cục kẹo nè…”… anh cứ làm như em là con nít không bằng… Trưa, em ra một cái võng bắt trong vườn, nằm nghỉ trong khi tụi nhóc thì ngủ trưa trong nhà… Nhìn lên bầu trời xanh wa mấy vòm lá cây, em thấy đẹp lắm, yên bình lắm… lâu lắm rồi, em mới tìm được cái cảm giác bình yên, không suy nghĩ, tận hưởng không khí của thiên nhiên nhiều như vậy… Cả ngày ngồi chơi, giỡn, kể chuyện cho mấy đứa nhóc nghe, vui lắm anh ạh… Lúc em gần về tụi nó buồn lắm, có đứa khóc nữa, mặc dù chỉ mới gặp em có một lần thôi đó… 1 thằng nhóc chạy lại, đưa cho em 1 trái cà chua đỏ… “Em tặng anh nè, tụi em tự trồng đó…” Rồi nó cười, cái nụ cười của một thiên thần… Cắn trái cà chua mà em thấy… ngọt kinh khủng. Em ước sao mà… mình có thể cười thoải mái như vậy…
…
5h16p chiều…
Em vừa về nhà nè anh, mệt wá, nhưng mà vui wá… không biết tới khi nào em mới có thể đi thăm tụi nhóc đó nữa… chắc là cũng phải lâu lắm… Em vào nhà, căn nhà không có bóng dáng của anh… căn nhà hoàn toàn xa lạ, như em chưa từng sống trong nơi này… Có người nói rằng: “Thiên đường của những ngừơi đã mất… là trong tim của những người còn sống..” Em nghĩ, có lẽ giờ này anh đang vui vẻ và hạnh phúc nơi thiên đường, phải không anh? Nước tuôn chảy trên người em… hình như cũng lâu rồi em mới ngồi để cho nước xả lên ngừơi mình như vậy… Mọi lần trước, cứ lo bận rộn, tắm thật nhanh để đi làm những việc còn chưa làm… Hay là tắm thật nhanh, vì anh cứ ở ngoài kia, cằn nhằn em, nói sao mà em tắm lâu thế không biết… Em mà không ra là anh tông cửa vào… Nước… sao lại có vị mặn mặn như vậy…
…
7h13p tối…
Em đang đứng trong thang máy… tầng thứ 33, đi thang bộ chắc mỏi chân chết mất… Mới ngày nào, em còn đang hơi bất ngờ, vì không biết anh sẽ dẫn em đi đâu, thế mà giờ đây… em lại đứng trong thang máy một mình… mà không có anh… Em không ngồi lại cái bàn mà lần đầu tiên mình ngồi với nhau được, vì có người ngồi mất rồi. Cũng là một đôi đang ngồi đấy, 1 nam và 1 nữ, có lẽ họ cũng đang yêu nhau… Ừ, sống trên đời, có 1 trái tim, thì phải biết yêu thương chứ… Hi vọng là chuyện tình của họ sẽ không như chuyện tình của mình… Ha ha, anh biết không, anh phục vụ ngạc nhiên lắm, khi mà em lại kêu hai ly rượu mà lại vào có 1 mình… Anh… uống cùng em 1 ly nhá…. Chúc mừng… àh… chúc mừng… cho.. ừ… thì cho hai người đang yêu nhau ha anh…
…
8h02p tối…
“Anh nói, sẽ đưa em đi suốt cuộc đời, mà sao không đưa được đoạn đường em đi… Anh nói sẽ ôm em khi gió đông về, mà giờ đây, 1 mình em đứng trong mưa…”… Tiếng nhạc lại vang lên… em vẫn ngồi nơi đây, nơi mà lần đầu tiên em và anh đi ăn cùng nhau… Bài hát này buồn wá anh ạh… nhưng không biết sao, thời gian gần đây, khi em nghe bài hát nào, cũng thấy như nó đang viết về anh, về em, viết về chúng ta… đúng rồi, “người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ…” … “Đêm qua những kỉ niệm, mơ ngủ quên thức giấc, chơi vơi trong tiếng nhạc, nhớ anh nhiều thêm. Quanh em những tiếng cười sao chợt như vô nghĩa… Con tim đau nhói lòng, mỗi khi nhớ về anh…”… “Mưa ướt vai em, hay nước mắt em, anh muốn ôm em, lau hết ưu phiền…” Ai… ai sẽ lau nước mắt của em đây anh???
…
8h35p tối…
Em lại chạy xe trên đường, đường phố Sài Gòn sáng quá. Ngừơi ta chạy xe đi nhanh và nhiều wá… Những con phố, những con đường, nhưng nơi từng in dấu chân… Không, chính xác là… dấu bánh xe của chúng ta… gió thổi nhẹ… vài cái lá cây rơi xuống… lành lạnh… trước đây có anh, có bao giờ em chịu cái lạnh như vầy đâu… vì đi với anh, có anh chở em, em chỉ ngồi sau, làm sao mà chịu cái lạnh của gió lướt vào người như thế này được… Mỗi lần như vậy, anh lại cứ hay nói… Anh lạnh quá àh… ôm anh đi… Mặc dù em thấy lúc đó, nhiệt kế chỉ hơn 32 độ…, muốn em ôm anh thì cứ nói, kiếm cớ con nít wá….
…
9h07p tối…
“Anh nhắm mắt lại đi, và bây giờ anh suy nghĩ nha, thử tưởng tượng coi… giờ này của 10 năm nữa… Anh đang làm gì….”. ” 10 năm nữa hả em… 10 năm nữa… àh… anh cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn 10 năm nữa, giờ này anh vẫn đang nắm tay của em…”. “Anh chỉ có được cái là dẻo miệng thôi… vậy 20 năm nữa… anh đang làm gì?”. “20 năm nữa hả? Ui, hỏi khó thế, 20 năm nữa… chắc là anh cũng đang nắm tay, nhưng mà chắc hông phải tay em wá, tay của người khác…”. “Thấy chưa….”. “Thôi, đừng có chu cái mỏ ra như thế… Anh nắm tay người khác, nhưng người khác đó đang nắm tay của em…”. “Sao kì vậy…”. “Cái gì mà kì, dắt con đi chơi, anh với em hông nắm tay nó, cho nó đi lạc hả?…”. “Anh là đồ…. đồ dẻo miệng..”. “Không dẻo miệng đâu quen được em…” “Vậy còn 30 năm nữa….” ” Hây da, 30 năm nữa…. anh thấy là, anh đang nằm đó, nhìn mấy đứa cháu ngồi chơi, em thì ngồi bên cạnh anh, hỏi anh có muốn ăn gì không, em .. đút cho anh ăn… ha ha ha ha ha….”…
…
10h25p tối…
“Anh ơi mua dùm em tờ vé số đi…” “Ah, xin lỗi, anh không có chơi vé số… Nhưng mà em cầm số tiền này đi… coi như anh giúp em…” “Dạ, cám ơn anh, nhưng mà em không lấy đâu, em đi bán vé số, chứ không phải đi ăn xin…” ” Ah, cho anh xin lỗi, anh không nghĩ như vậy đâu, thôi, đây, anh mua cho em, rồi… được chưa.. còn bây giờ, mớ vé số này, anh tặng cho em, em muốn bán tiếp, hay để dành cũng được, hông chừng trúng đó nha….” … Thằng bé bán vé số đi rồi, mà em vẫn nhìn theo dáng nó… Thời buổi này, kiếm một đứa như nó, thật là khó phải không anh… Em lại nghĩ ra 1 ý này…
…
11h00p tối…
Em mới chạy đi một vòng thành phố nữa, và em vừa mới cho …hình như là hơn 20 người ăn xin đó anh… Số tiền mà em cho họ, đối với mình thì không lớn, nhưng đối với họ, đó là cả 1 ngày ăn uống… Em cho những người phụ nữ lớn tuổi và em bé nhiều hơn… Vì anh biết không, em thấy ba em đó, mất sớm rồi, không còn chịu khổ cực nữa, còn má em, thì phải sống tiếp… phải chịu tiếp những khổ cực của cuộc đời này… nên em thấy thương má nhiều hơn, em thương những người phụ nữ già cả như vậy nhiều hơn… Còn mấy đứa bé… em cũng thương lắm… vì anh thương con nít mà, anh cứ nói là anh múôn có nhiều con nít trong nhà, như vậy mới vui… Em biết nhiều khi những đứa bé kia cũng đang bị ngừơi lớn lợi dụng thôi, nhưng mà…. kệ nó đi… giúp được tụi nó bớt 1 trận đòn do không xin được tìên là được rồi anh ha…
…
11h45p tối…
Đây là những phút giây cuối cùng trong ngày hôm nay rồi, ngày hôm nay, là 1 ngày không có anh… nhưng mà em lại cảm thấy vui, vì cuộc đời của em, ngoài lừa gạt, bán thân, dối trá, dơ bẩn, thì hôm nay em cũng mang được niềm vui tới cho nhiều người… Như vậy, là em cũng đã mãn nguyện lắm rồi… em vừa nhắn tin cho anh hai em xong, em nhờ anh hai chăm sóc cho má và hai đứa em, vì em vô dụng, không lo được cho họ nữa… Em còn nợ anh hai 1 lời hứa, là sẽ về nói chuyện với má… Nhưng mà bây giờ em không dám làm điều đó… vì em sợ, em sợ thấy má lại một lần nữa gục xuống như lần ba em mất… Thôi thì, em ngàn lần xin lỗi anh hai vì em đã lại thêm 1 lần thất hứa… Em cũng vừa víêt 1 lá thư, để lại cho anh Hai, dặn anh Hai thu xếp số tiền, đồ đạc, xe cộ của em để lại… Anh hỏi em.. tại sao em tại làm vậy hả?… tại vì…
…
0h00p…
… em sẽ tới với anh đây… Đợi em nha anh….