Ngàn năm đau trong thớ gỗ bạch đàn
Dòng bồi lở xói mòn bao thế kỷ
Nâng ly sầu vẳng tiếng hát Trương Chi
1.
Những ký tự trắng …
Chôn cơn ngủ dưới tròng mắt cứng
Âm âm tiếng đá gọi rêu
tự nứt thớ mạch nham nhở
Mùa trỗi giấc thuỷ tinh vỡ lối đi
Ai đó vừa hát vừa lẩm nhẩm rủa mình
Con thạch sùng đánh rớt lưỡi bên hiên nhà
Gồng mình gánh nắng vào trưa
Nắng ươn …giữa ngày rất nắng
Những tờ lịch cháy trước đời mình
Bờ tường phẳng lời câm
Đâu đó những thói quen đang bắt đầu hoá thạch
2.
Chiều giương cung
Có tiếng chim rụng trong bụi vắng
Vui mà sao rất buồn …
Trong chén bạch đàn giọt nước mắt vỡ
Dường như Trương Chi vẫn hát
Vũng hoàng hôn đỏ như máu !
Đã định nghĩa một dòng sông giữa ngày và đêm
thả nụ cười bập bênh giấc ngủ
Giấc ngủ của màu trắng
những ký tự màu trắng
Ngón tay tứa đêm giọt những giọt đời
lênh đênh chảy qua keyboard
lênh đênh chảy một dòng tên
3.
Nhưng em sẽ không bao giờ biết đâu !
Đã có những bài thơ tự sát vào sáng hôm sau
trong khu vườn chưa một mùa hoa nở
Từ Linh Nguyên