NHỮNG HÒN ĐÁ MỊ CHÂU
Bao đọa đày về trong tim đau
Bởi nông nổi khạo khờ trước những điều giả dối
Bóng tình yêu chợt thoáng qua rất vội
Đã bao đời chuyện trái tim nhầm chỗ đớn đau.
Em không có nỏ thần như Mị Châu
Chỉ có một trái tim sáng trong như ngọc
Anh dối lừa em cả tin dâng tặng
Để bây giờ nguyện hóa đá không đầu vô cảm với tình yêu.
Trọng Thủy là anh đáng chết rất nhiều
Truyền thuyết xưa chàng gieo mình tự vẫn
Nay không tự vẫn… anh trơ tráo mang tim em dâng tặng
Lại một Mị Châu nào khờ khạo, cả tin…
Trên đường tình anh qua những cái chết im lìm
Hóa đá tâm hồn có cả em trong đó
Mười lăm hòn đá không đầu…
mười lăm nàng Mị Châu tức tưởi nhòa máu đỏ
Cô ấy đã là hòn đá cuối cùng chưa?!
CÒN TIN ĐƯỢC KHÔNG ANH?
Hoá đá rồi còn tin được không anh?
Cái cổ không đầu trơ ra nhức nhối
Tim em thành sỏi
Đêm đêm đập vang tiếng lóc cóc đau buồn
Đầu của em đâu? Trôi dạt giữa đại dương…
Uất ức lắm chắc nhắm không chặt mắt
Trôi đi đâu tìm thân xác không còn lành lặn
Áo lông ngỗng ngày nào dẫn đường truy sát cuộc đời em…
Chết đi rồi vẫn chẳng được bình yên
Chuyện tình của em người ta đem ra làm bài học quí
Cứa sâu vết thương lòng những tưởng đá không còn nhỏ lệ
Xưa Trọng Thuỷ chết trong ân hận đau buồn…
Nay anh vẫn sống bình yên
Anh vô cảm trước nỗi đau đã mang tới cho em
Em lặng lẽ bắt lòng mình hoá đá
Anh đừng nói những lời yêu với em nay đã thành xa lạ
Nguyện hoá đá rồi thôi thương nhớ… thôi tin…
7/9/2008
Vân Hồng
Nhà thơ Ngô Vân Hồng