Có lẽ chẳng mấy ai biết đến chị không phải vì thơ chị không hay mà bởi cuộc đời người đàn bà này chưa mấy khi có được niềm vui, vì cái buồn luôn đeo đẳng chị, xin trân trọng giới thiệu đến bạn đọc vnvandanquan những suy tư của Ngô Vân Hồng người con gái thành phố hoa phượng đỏ hồng nhan mà đa truân.
HOA CẢI NGỒNG
Có cô gái mải mê trong sắc nắng
Chăm cải ngồng mà quên cả sang sông
Cải trổ hoa vàng rực bãi sông Hồng
Thuyền vẫn đợi một ngày cô xuống bến.
Đợi chờ hoài bao thuyền đi rồi đến
Yêu cải ngồng chớ để lỡ làng duyên
Sắc hoa vàng bên hồng má thuyền quyên
Lòng phơi phới như muôn ngàn ngày hội.
Chẳng chờ cô thời gian đi rất vội
Cải bao mùa tô thắm bãi sông quê
Có con thuyền đi mãi mãi không về
Cô mỏi mắt ngày ngày trên bến đợi.
Cải quá mùa bướm vàng bay rất tội
Gió thổi dài xao xác mảnh tình rơi
Cánh hoa bay vàng một bãi sông rồi
Ngồng cải cắt mang về làm dưa muối.
Cô trồng cải ngày ngày trên bến đợi
Cải non xanh rồi lại trổ hoa vàng
Con đò chiều sao mãi chẳng sang ngang
Để bãi sông vàng một màu mong đợi…
Cải quá mùa mang về làm dưa muối
Tuổi xuân tàn ai trả lại cho cô
Sắc hồng phai trên má thắm thẫn thờ
Gió bời bời triền sông buồn vắng lặng…
6/7/2007
Vân Hồng
Nhà thơ Ngô Vân Hồng
Nói với anh
Dẫu biết rằng mình không thể bên nhau
Sao em vẫn khát khao nghĩ về ngày ấy
Dẫu biết rằng đời không đơn giản vậy
Em nén lòng mình đứng giữa một ngã ba.
Anh đi về nơi ấy có người ta
Không có em, không buồn vui trăn trở
Em đứng lại cùng chia li, tan vỡ
Vẫn cảm ơn sự tình cờ mang anh lại cho em.
Yêu anh quá nhiều mà chẳng được gần thêm
Bao đêm dài trở trăn với những dòng tin nhắn
Dứt lòng xa anh mà trái tim trĩu nặng
Em sợ miệng đời bởi là kẻ thứ ba…
Tình yêu tội tình gì mà vẫn phải chia xa?
Chỉ buồn vì không của nhau từ trước
Giờ mỗi người một ngả đường riêng bước
Bao ân tình xin giữ trọn trong tim!
Đêm 5/5/2007
NÓI VỚI ANH (V)
Em chẳng bao giờ đòi nợ anh đâu
Để kiếp sau luân hồi mình có duyên gặp gỡ
Nợ ba sinh duyên tình ta chót lỡ
Xin hẹn mai này nhớ gặp đầu tiên.
Cho dù trái tim em mãi mãi ưu phiền
Cũng xin anh đừng đau mà trả nợ
Em không đòi đâu và anh thì mãi nhớ
Dẫu chẳng bao giờ ta trả hết cho nhau.
Niềm tin là gì em tìm trắng mái đầu
Hạnh phúc mỏng với tay là tan biến
Tương lai xa xôi với em là phù phiếm
Chỉ hiện hữu nỗi buồn xa cách của hôm nay.
Thôi kiếp này em xin chịu lưu đày
Nhốt trái tim vào ngục sâu vô vọng
Nén lòng đau mà xa người trong mộng
Em bây giờ đã khác hôm qua…
Anh hãy yên lòng và lặng lẽ rời xa
Đừng day dứt đớn đau làm chi nữa
Những kỉ niệm của tình yêu một thủa
Mãi chìm vào trong kí ức xa xôi
Hẹn gặp nhau ở kiếp luân hồi
Mình nối tiếp tơ tình còn dang dở
Thì anh ơi tim em còn mang nợ
Những ân tình nồng thắm của hôm nay…
17/7/2007
Vân Hồng
MONG ƯỚC
Tháng bảy về mưa ngâu sụt sùi rơi
Chức Nữ Ngưu Lang khóc thương tình dang dở
Dẫu xa nhau nhưng ngàn năm thương nhớ
Gặp gỡ một lần rồi xa cách ngàn khơi…
Chúng mình bên nhau mà sao quá xa xôi
Chim Ô Thước có bắc cầu cũng ngoài tầm tay với
Chỉ nhìn nhau rồi bước đi rất vội
Em nuốt tủi hờn anh lặng lẽ đớn đau.
Giá chúng mình được như vợ chồng Ngâu
Chỉ một lần gặp trong năm nhưng vẹn nguyên yêu dấu
Được khóc trong ngọt ngào hạnh phúc
Còn hơn lặng cười mà nhỏ lệ tim đau.
Đi trong mưa em lặng lẽ nguyện cầu
Mong một lần được vẹn nguyên hạnh phúc
Để bên anh không còn gì day dứt
Trọn vẹn yêu thương như bao đôi lứa trên đời.
Mình bên nhau mà sao quá xa xôi…!
17/8/2007
Vân Hồng
MƠ
Giấc mơ ngọt ngào lặng lẽ cùng em
Đêm huyền diệu ủ men nồng thương nhớ
Say đắm bên ai nghẹn từng hơi thở
Chẳng có xa lìa chẳng day dứt đớn đau…
Giấc mơ ngọt ngào đưa mình tới gần nhau
Không có những buộc ràng khăt khe định kiến
Hạnh phúc ấy chẳng xa xôi phù phiếm
Nhưng chỉ hiện về trong những giấc mơ thôi
Anh là giấc mơ lặng lẽ bên đời
Cho em bình yên chìm sâu vào giấc ngủ
Tìm thấy mình của những ngày xưa cũ
Chỉ trong mơ em mới thực là mình
Chỉ là mơ… là mơ… phải không anh???
20/8/2007
Vân Hồng
NGHĨ MỘT CHÚT…
Em biết rằng anh sẽ quên em
Như đã quên bao cô gái khác
Chiều lặng buồn gió giao mùa xao xác
Tự hỏi lòng: Anh có nhớ em không?
Tình yêu đầu trả về cõi hư không
Mình trao nhau chút lửa tàn tim lạnh
Rồi cách xa biến tình thành ảo ảnh
Nhớ mong thừa chờ đợi cũng nhạt phai…
Những bông phượng còn sót lại hồng phai
Những phiến lá vàng đầu thu gợi bao nhiêu kí ức
Cứ lặng câm bên nhau vô thực
Con đường dài chông chênh gió heo may…
Hẳn rằng có một người sẽ mất ngủ đêm nay
Linh hồn đang sụp quì xin sám hối
Đến với nhau phải chăng là tội lỗi
Xin say đắm một lần rồi mãi kiếp lênh đênh!
25/8/2007
NỬA TRÁI TIM THU…
Thời xưa ấy đã xa xôi rồi nhỉ
Thu già nua như kỉ niệm cỗi cằn
Em đa đoan để nẻo về tan vỡ
Cắn môi ngăn nỗi buồn bỗng vỡ vụn niềm vui.
Nỗi nhớ nào cùng anh đi rong chơi
Để đường xưa heo may hờn thổi mãi
Em một mình tìm dấu yêu xa ngái
Ngút tầm nhìn cũng chỉ lại hư không.
Anh đi rồi một sớm mưa giông
Ướt lạnh run đôi bờ vai chờ đợi
Giờ thiếu phụ còn đâu nhiều mong mỏi
Gạt nỗi buồn lạnh cóng tiễn chân ai…
Lại chia phôi sao em cứ mong hoài
Nửa trái tim run rẩy tìm một nửa
Em chỉ là sân ga tạm dừng chân một thủa
Cho những con tàu dừng lại để mãi xa…
Bao con tàu ghé đậu ở sân ga
Để lại những vệt khói đen buồn bã
Nửa trái tim buồn thêm một lần buốt giá
Gió giao mùa thổi hoang suốt đời ai?
Mưa buồn 5/9/2007
Vân Hông
KHI CUỘC VUI TÀN….
Cuộc vui tàn còn gì lại trong ta
Những giọt nước mắt lặng câm
Những nụ cười buốt giá
Đày ải tâm hồn
Vào vực sâu vô cảm
Đau đến tận cùng quằn quại xiết thịt da…
Ảo ảnh nhạt nhoà
Ta không nhận ra ta
Gương mặt méo mó dị kì
Phải là ta không nhỉ!?
Nhàu nát
Úa tàn
Tìm đâu người tri kỉ
Đời lạnh buồn chỉ vui một thoáng qua.
Cuộc vui tàn
Tình chỉ là phù hoa
Ta bước thấp bước cao tìm một điều chân thật
Hư không
Hão huyền
Ảo vọng…
Cuộc vui tàn ta không phải là ta!!!
12/92007
Vân Hồng
HỒN HOANG
Người đàn ông bỏ trốn khỏi cuộc đời
Bước chân nhẹ và êm không dấu vết
Nhưng đâu hay để lại bao thương tích
Một trái tim ngậm ngùi căm hận đến tái tê…
Người đàn ông lặng lẽ bỏ đi
Để lại sau lưng nhạt nhoà lời xin lỗi
Xin lỗi làm gì chẳng bao giờ hết tội
Đày đoạ một cuộc đời Chúa phán xét được không?
Người đàn ông dần xa… âm thầm…
Trơ tráo đánh rơi lời thề nguyền giả dối
Bước thật mau dường như trốn tội
Chuyện tình yêu ai bắt tội bao giờ?
Người đàn bà ngồi đếm những bất ngờ
Đã đi qua đời mình… những bất ngờ đau đớn
Cứ cả tin như ngày vừa mới lớn
Dại khờ ơi, ngồi đếm đến bao giờ!?
Người đàn bà ngồi với gió giao mùa
Đem chát chua ra hong cùng thương nhớ
Mong khô lệ sao chưa vơi dòng lệ
Heo may vàng phủ mộ chí vừa chôn.
Người đàn bà chôn đi cuộc tình buồn
Lại vô tình giải thoát hồn ma quỉ
Trái tim đau lại chìm sâu mộng mị
Suốt một kiếp người đày đoạ hồn hoang…
Linh hồn bay vật vờ, vô định, lang thang…
23/9/2007
Vân Hồng
NGÀY DÔNG BÃO VỀ NƠI DÔNG BÃO
Một hôm nào lạc về con đường cũ
Trắng mịt mờ mưa đổ xuống hàng cây
Ngày dông bão tìm về nơi dông bão
Ánh mắt nào đau đến tận hôm nay.
Mưa như trút ngập cả miền kỉ niệm
Bước thấp cao lã chã những giọt buồn
Tà áo mỏng run rẩy hoài thương nhớ
Ngón tay gầy vớt những giọt si mê…
Mùa dông bão ai mang thêm dông bão
Dội lòng ta nghiêng ngả một đời người
Quên mềm yếu gồng mình thành cứng cỏi
Bão ngập lòng vẫn nở nụ cười tươi!
Ngày giông bão bỗng thấy lòng giông bão
Phá vách ngăn sống giây phút chính mình
Gió xé lòng giật toang từng mảnh nhớ
Buốt tim đau khi nhìn lại bóng hình….
6/10/2007
(Một ngày buồn thật buồn)
Vân Hồng
ĐÊM QUA PHỐ MỘT MÌNH (II)
Đêm nay em lại vòng xe lang thang
Hương sữa thả suốt đường dài day dứt
Hải Phòng về thu gió heo may se lạnh
Chợt nhớ hơi ấm nào nồng nàn một bờ vai
Hồ Tam Bạc gió xao động lòng ai
Em thơ thẩn vòng xe quanh đường nhớ
Treo tơ lòng lên ngàn chùm sữa nhỏ
Trắng xoá hồn nồng say một nụ hôn.
Hải Phòng đêm thu lá phượng biết dỗi hờn
Lả tả rơi như mưa trên phố vắng
Em như trôi trong không gian tĩnh lặng
Anh ở phương nào có nhớ một ngày thu?
Đêm nay buồn em chợt biết tương tư
Cứ tưởng tim chai sạn theo năm tháng
Lòng hoá đá rêu phong cùng kỉ niệm
Sao còn yếu mềm khi lẻ bóng đêm nay!
Anh có trở về cho thu bớt quắt quay
Đau đáu nhớ lời hẹn nào đã lỡ
Rượu mềm môi uống càng say càng nhớ
Đêm thu này em cạn chén tình ai…?
11/10/2007
Vân Hồng
HỎI…???
Ta đã cố quên những dối gian
Ta đã nén lòng để không bật lên tiếng nấc
Ta đã chôn sâu những điều còn mất
Cắn chặt nỗi buồn làm vỡ vụn cả lòng ta.
Ta muốn gào lên với thăm thẳm bao la
Ta có tội tình gì?
Tại sao ta mắc tội?
Ta muốn đập nát những ngôn từ giả dối
Muốn phơi lòng mình cho ai hiểu nguồn cơn.
Sao cuộc đời đầy toan tính thiệt hơn
Ta không toan tính, không muốn lừa dối nữa
Ai là người đem thiêu ta trong lửa
Cháy tàn tro rồi vẫn mang tiếng lả lơi…
Đi về đâu trong thăm thẳm cuộc đời
Hoá thân vào đêm để trốn điều tăm tối
Tan vào ánh sáng để thoát điều giả dối
Làm mưa lũ cuốn trôi đi bất hạnh một kiếp người
Làm nham thạch sục sôi đốt hết những gọi mời
Những phản trắc ngả nghiêng đổ xuống vực sâu tăm tối
Ta đau nỗi đau của người gây ra tội
Chết đến ngàn lần vẫn không nói được những trái ngang…
Đi về đâu là chốn địa đàng
Để linh hồn mỏi mệt còn nương náu
Địa ngục nào toàn quỉ ma hút máu
Đợi chờ ta hay hỏi tội kẻ vong tình?
Đi về đâu?
Ai hiểu được hiểu được lòng mình?
Để mỗi sớm bình minh còn rạng rỡ
Để mỗi chiều hoàng hôn không mịt mờ lệ đổ
Để còn thấy được tin yêu, được sống với chính mình
Đi về đâu?
Trời đất cứ lặng thinh….!
29/10/2007
Vân Hồng
GIẬN
Sao đành cũng một kiếp người
Mà mang chi lấy miệng cười thế gian
Phận em dù chót dở dang
Con tằm xe sợi tơ vàng mong manh
Rút ruột ra vẽ mộng lành
Cũng chỉ là một bức tranh cuộc đời
Đắng cay tàn một cuộc chơi
Phần đau đớn nhất em thời giành mang
Giận đời sao lắm bẽ bàng
Duyên em lỡ dở để chàng đẹp đôi
Thì thôi duyên phận ở đời
Chắc em tu vụng nên trời không thương
Giận tình sao hoá vô thường
Giận lòng mãi nhớ người không thương mình.
Giận người sao quá vô tình
Giận trời sao bắt ta mình gặp nhau
Giận trầu sao bỏ mặc cau
Giận con sóng cứ bạc đầu nhớ thương
Giận câu hát mãi vấn vương
Giận duyên lỡ dở đêm trường mình em…
13/7/2007
Vân Hồng