Chốt chặt cánh cửa
một ngày trầm buồn
trôi không hết
người đàn bà
hoài nghi về những ngày tiếp nối
không đủ sức ôm quá khứ
bỏ chạy
đưa chân
dẫm phải dấu ngày đã bụi
ép chặt tiếng tích tắc ma mị của chiếc đồng hồ giữa các kẽ ngón tay gân
người đàn bà hình dung
sẽ…
rồi sẽ mòn hết những đường ren, đường rãnh trong tất cả các ổ và chìa khóa cánh cửa
cánh cửa rồi sẽ không làm cách nào đóng lại như lúc trước
và nỗi buồn bị lấn chiếm bởi nắng không thể phô bày sự thắng thế của nó trong ngôi nhà
đầy đêm đầy hoang tưởng
một trật tự bắt đầu
đan rối những sắp đặt
cửa đóng cửa mở cửa khép hờ
ngày qua ngày hiện tại ngày mai
mông lung chéo gờ bản lề
người đàn bà
giam vui
tự buồn cho hết một ngày
để
quay lưng lại với sự bình thường của chuỗi ngày lửng lơ nỗi phiền và buồn chưa kịp bị bào mòn
bất thường
sau cánh cửa đang chuẩn bị mở
lại một cánh cửa khác
phôi sinh
từ những dấu ngày đang rêu.
Lê Ngọc