Gió Tư Mã thổi ta lau lách
Mây Giang Châu lặng rách bên trời
Đêm thu lá vàng tiễn khách
Trường Giang từ âm phủ về chảy tiếng đàn rơi ?
Ta gửi hồn mình trong mộc nhĩ
Nghìn năm chưa nghe hết tì bà
Tay em búng đất trời run rẩy
Bến Tầm Dương em giấu mặt sau đàn
Tiếng tơ đồng tan hợp muôn kiếp
Bến Tầm Dương lệ ứa cay bầu
Oan nghiệt tình Tư Mã Giang Châu
Sống không thể sống, chết không thể chết
Trăng thành con cá cắn câu
Thuyền em – lúm đồng tiền của trời đất
Em đầy ta xuống cõi bạc đầu
Tỳ bà hành
Ta thành kẻ khác
Mượn Chung Tử Kỳ đôi tai
Hồn ta lột xác
Hóa bướm Trang Chu nức nở Chúc Anh Đài
Đừng
Tiếng đàn đừng lọt tai thiên tử
Nghe đàn này e vua chán làm vua
Vua chê nước Đại Đường quá nhỏ
Bến Tầm Dương sao quá to ?
Lá vàng thay trăng đổ
Trường Giang thành rượu khướt con đò…
Đừng
Tiếng đàn đừng lọt tai hậu thế
Sợ đời sau chết lặng hóa đời xưa
Sợ đời sau ai cũng thành Bạch Cư Dị
Bến Tầm Dương không đủ chỗ gieo vần
Xin chết đuối khúc mê cuồng mộng mị
Đêm em nhường kiếp khác thành thân
Em cứ vỗ lên trăng từng khổ lụy
Tì bà hành thi nhân
Em tán loạn nghìn vì sao ca kỹ
Rung vàng thu điên dại lá bàn chân
Ta úp mặt vào điều phi lý
Khóc than thương quỷ thần !
Đêm tiễn khách mà ta đi mãi mãi
Nghe đàn em không nhớ lối về nhà
Không nhớ lối Thịnh Đường gió bụi
Đành lạc vào mai hậu ngâm nga
Em vỗ nát tì bà máu chảy
Cưới tiếng đàn làm vợ góa hồn ma
Tì bà hành
Tì bà hành ta
Mười ngón búp em tóe khói
Ta ôm bến Tầm Dương không nổi
Không có em rượu lạt thếch canh gà
Em bế tấm tì bà như con dại
Quá khứ chào đời đàn đòi bú, nấc oa oa…
Trần Mạnh Hảo