Chập chờn dập giấc mơ mùa
Nghe rưng rưng cỏ may đùa ven chân
Một câu lộn gánh châu trần
Vi vu gió vi vu gần gần thôi.
Bỗng dưng dập nát lòng tôi
Chút thương thương vẫn còn ngồi nguyên đê
Tại sao nỡ lấp lối về
Còn gì sót lại bốn bề tang hoang.
Bồng bềnh đáo chuyến đò ngang
Bồng bềnh chút…Bồng bềnh sang bên nào
Dây chùng nâng cánh diều cao
Chông chênh chút…
để cồn cào không vơi.
Chân trời rạch nhát mù khơi
Nhập nhòa nhớ nhập nhòa rơi bên đồng
Câu bùa chú nỡ sang sông
Cho hồn tôi đáo cánh hồng nhà bên.
Thơ Nguyễn Đình Vinh