Sáng phương Nam
Con một mình. Và nắng tràn ngập
Bông huệ trắng trên bàn thờ
bỗng rực cháy
Không gian nhỏ bé này thảng thốt
Đêm đã đi qua không tiếng gà chơi vơi
không điềm báo, không lời trách cứ
cả những áng mây cũng hờ hững bay qua bầu trời
Không dấu chỉ nào gợi nhớ đến Người
ngoài lời kinh vang lên, cuốn lên cao và bay mất
những trái tim đập chán chê rồi ngưng lại
chút bọt nước dưới mặt trời
Có phải ý Người là thế, thưa Người
Đưa con đến nơi tận cùng dải đất
Sáng nay, ngoài hiên Người để mặc vầng dương tỏa chất nắng không men dậy
Trong này, Người nhìn con khiến những bông huệ bốc cháy
Hàn Giang Thủy