Có một chiều vời vợi cánh chim bay
Heo may về xạc xào con phố nhỏ
Người lính già tựa bên khung cửa sổ
Nhìn hoàng hôn cháy đỏ cuối chân trời.
Nghe đâu đây vọng lại tiếng ru hời
Câu ca dao buồn thương cánh cò cánh vạc
Gươm giáo cách chia, một thời tan tác
Trang sử cháy rồi, đất nước có còn đau…
Có hành trang nào gửi lại mai sau
Mà gánh vẫn cong trên vai gầy của mẹ
Nón lá bốn mùa đội mưa nguồn chớp bể
Vẳng tiếng gọi đò ngơ ngác một dòng sông.
Những mái chùa tưởng quên lãng rêu phong
Áo nâu sồng thầm nguyện cầu cho xứ sở
Góc ao làng còn sáng hồng sen nở
Cây gạo già rợp đỏ cả chiều xuân.
Đất nước oằn mình những cuộc hành quân
Dẹp bắc, bình tây, giương buồm ra giữ biển
Vạt áo đời nào cũng nhuộm đầy máu đổ
Khúc khải hoàn nghẹn đắng nhịp chia ly.
Và những đàn chim từ đất Mẹ bay đi
Gom hết bão giông, qua tận cùng vui khổ
Giấc mơ ngày về tan vào từng hơi thở
Đất nước thiêng liêng, đất nước hóa tâm hồn.
Những cánh chim trời chao vũ điệu mùa đông
Để vệt hoàng hôn rơi qua mùa lá đổ
Người lính già thẫn thờ khung cửa nhỏ
Quên một chiều bảng lảng giấc mơ bay…
Ngô Thanh Hoàn