Mưa, nhỏ nhỏ thôi nhưng thời tiết cũng bớt nóng nực, nàng ngồi vò đầu rối bù, cơn đau đầu làm nàng không thể nằm yên nghe bản nhạc bình thường nàng thích. Nàng nhắm mắt tưởng tượng.
Khuôn mặt anh lo lắng, chén nước trà ấm có chút gừng tươi xắt lát, ánh mắt buồn buồn, bàn tay vụng về xoa ngực nàng, môi áp vào má ấm áp…
Mỗi lần nàng ốm anh lo cuống quýt. Nàng biết thóp anh nên dù chỉ ốm nhẹ nàng cũng vờ bệnh sắp chết để được nhõng nhẽo. Khi yêu người ta rất trẻ con, nàng là kẻ chảnh chẹ kiêu kỳ, quen được nuông chiều nâng niu, nàng tự cho mình quyền không ai được làm nàng tổn thương nên nàng chưa bao giờ biết thất tình.
Nàng trôi vào giấc ngủ, chập chờn giữa cơn nóng lạnh và những ác mộng. Ác mộng nào cũng là anh thản nhiên đi, mặc nàng quỵ khóc phía sau. Chiếc gối ướt mồ hôi và nước mắt trong mơ của nàng. Căn phòng thoảng hương loa kèn dịu ngọt, sự yên tĩnh tuyệt đối, bóng tối tràn vào các căn phòng, nàng muốn bật tất cả các công tắc đèn, tiếng nàng rơi tõm vào không trung, cơ thể như có khối đá khổng lồ đè ụp, những mảnh hơi cuối cùng như sắp đứt lìa… Bóng tối tràn ngập các căn phòng, mùi hương loa kèn dìu dịu, chập chờn khuôn mặt anh và ánh mắt buồn buồn. Nàng bật dậy. Đồng hồ bính boong điểm 6 tiếng. Đầu óc còn mờ ảo cánh cổng nhà anh cao vút, đen khít.
Đầu tiên chỉ là chuyện dịch vụ, dịch vụ đẻ thuê cho anh đứa con trai để có người thừa kế đống tài sản của nhà họ Huỳnh. Đầu tiên chỉ là sự bông đùa nơi bàn nhậu cuối tuần của đám đàn bà bỏ chồng khu vực phía tây thành phố mà nàng là khách mời thường xuyên vì “tính nết con nhỏ dễ thương” như mấy mụ hay nói.
M bảo: “Tao có thằng bạn đại gia, vợ nó đẻ hai lần đều gái, giờ lớn tuổi rồi nó chẳng chịu đẻ thêm. Lão muốn mướn người đẻ đứa con trai. Nhờ tao kiếm mối mà lần chưa ra. Mấy con sinh viên cao đẳng tin không được”. L cong môi đỏ chót: “Nè, kiếm đâu xa vậy? No, phải là gái dưới 30. Tao 32 thôi mừ, trâu già mà khoái gặm cỏ non, rụng răng, xí”. K chợt vỗ tay bép bép: “Con nhỏ này”. K ôm má nàng thơm cái chụt, cười re ré, biểu cảm quá khích với phát hiện của mụ.
Bầy đàn bà bỏ chồng nhìn nàng, những đôi lông mi chuốt máccara cong vút sắc lẻm, những lòng mắt mơ màng vì rượu, những môi son đỏ chót cùng cong lên và đồng loạt những đầu tóc uốn duỗi kiểu cách gật gật. Đến lượt nàng cười ré lên, cười rũ rượi, ho sặc sụa. Phòng bên cạnh gõ gõ vào vách gỗ, nàng ngây thuỗn nhìn bầy chị quái đản, những mụ bỏ chồng xinh đẹp và giàu có. Những người đàn bà cô đơn nhất thế gian.
Điện thoại hồng reo, K bảo: “Tao phải về rồi, đưa thằng Chũm đi học vẽ, lão thầy khó tính lắm, đến trễ 2 phút mà cứ mắng phụ huynh xơi xơi. Thằng Chũm nó ra dáng lắm đấy, may quá giống mình chứ giống thằng cha nó lại khốn nạn đời”. K rũ váy cái xoạt, đi biến ra cửa, mùi nước hoa vương ngây ngất khắp phòng. M bảo: “Tao nghiêm túc đấy, nó được lắm, người tốt đấy, chẳng phải loại trưởng giả học làm sang đâu. Mày suy nghĩ đi rồi ừ hữ”. Bầy chị ừ ừ, gật gật, thêm vài chai nữa cả bọn chia tay hẹn cuối tuần tới.
Tuần tới nàng vắng, lý do đi khám mắt. Đường về nàng cười rặc rặc một mình. Nàng chưa yêu, ngủ với đàn ông vài lần, những người yêu nàng, thèm nàng như điên, trái tim chẳng run rẩy hồi hộp như tiểu thuyết diễm tình kể lể, một lần xong mặc váy áo lòng buồn xuội, rỗng không nhìn kẻ kia ngủ xấu xí. Bao lâu rồi nàng không ngủ với đàn ông, nàng chẳng nhớ, cũng chẳng thấy cần nhớ.
Công việc, những tụ tập bạn bè ngày nghỉ, những đứa trẻ trại mồ côi Hoa Vàng, du lịch và viết tiểu thuyết âm hồn. Nàng ngồn ngộn sức sống, mắt môi gợi cảm, giọng nói miền Tây rót ngọt, bao kẻ săn đón, nàng lắc đầu, nàng ưa cuộc sống không đôi lứa, tự do với những dự định sở thích. Nàng cười mỉa vào câu “không tình yêu chết nửa tâm hồn” của gã thi sĩ dở hơi nào đó. Nhiều kẻ lầm nàng đồng tính. Nàng cười ré lên “I am đàn bà thứ thiệt đó”.
Thực bụng, nàng thích một thằng Úc lai, nhưng nó không mê nàng, nó mê nhỏ bạn thân, con bé mắt híp, cười có răng khểnh. Chúng vật nhau huỳnh huỵch trong phòng ngủ chung của hai đứa mỗi khi nàng vắng nhà. Nhiều lần trở về, mở cửa, nàng được xem miễn phí những pha sex thô bạo. Lặng lẽ khoác ba lô, nàng ra khách sạn nằm chờ sáng. Hợp đồng ở chung với nhỏ bạn thân chấm dứt để nó tự do với tình yêu ngoại.
Điện thoại reng, tiếng M lanh lảnh: “Tao điện cho lão ấy rồi, tao miêu tả tỉ mỉ mày nhé, lão ấy hẹn gặp, mày ừ nhé”. “Chị điên à?”. “Ơ thế mày tưởng điên được dễ lắm à?”. “Em mà cứ làm như hàng hóa?”. “Mày là hàng Việt Nam chất lượng cao. Mày ừ nhé”. “Rõ là hâm củ tỏi, không gặp gỡ gì. Em bận vỡ đầu ra đây”.
Nàng nằm xõa xuống thảm cười ré lên. Nàng 28 tuổi, đẻ mướn. Sinh con làm gì nhỉ, cơ thể nở tung tóe, bụng vú nứt rạn, suốt ngày bột, sữa, cháo, bỉm nước đái khai mù, nàng sẽ như một mụ điên. Thời gian đâu làm việc công ty, viết tiểu thuyết âm hồn, túm tụm với bầy đàn bà bỏ chồng cuối tuần, thăm lũ trẻ mồ côi trại Hoa Vàng và đi du lịch biển vào mùa hè… Nàng đâu có điên.
Hôm đi chùa Bửu Minh nàng khấn Phật xin ngài độ cho sức khỏe, cha mẹ gia quyến bình an, công việc như ý, xin tích đức hành thiện kiếp này mong khi nhắm mắt được về cõi an lành. Nàng niệm nam mô a di đà Phật chín lần. Cúi lạy chín lần, ngước mắt nhìn Phật lòng nhẹ tênh tênh. Mấy mụ bảo tao cầu năm nay có thằng nào tử tế đến rước mày đi. Nàng bảo lấy chồng làm gì, các chị chẳng bỏ hết đấy thôi. Mấy mụ bảo đừng so sánh. Lấy chồng như đánh bài, hên bốc được hai cơ, át cơ xui bốc phải ba bích, bốn tép vậy thôi. Mấy mụ lại bảo đã là gái thì phải lấy chồng cho nó biết cái mùi xe hoa rượu hồng, vậy chứ cũng vui được mấy năm đầu mà, đời mấy gang mà so đo cho mau già.
Nàng nhăn nhó: “Ôi chao mấy mụ này ăn nói như vầy ở cửa thiền mà không sợ tội khẩu”. Cả bầy tụm tụm cười, cúi lạy lạy, lùi ra cửa. Sân chùa mênh mang xác hoa sứ trắng, thơm tho hương trầm. Nàng nhủ đời sau này chân tường ngõ cụt, xuống tóc làm ni cô, mùa mùa tụng niệm là tịnh nhất. Nhưng mà đời nàng từ khi sanh may mắn vui vẻ hoài, toàn quý nhân phù trợ, gặp dữ hóa lành nên giờ này nàng thảnh thơi đêm đêm viết tiểu thuyết, nghe nhạc clayderman, ngắm hoa hồng vàng và tài khoản đầy lên mỗi tháng từ công việc thiết kế tour cho khách du lịch tây, ta. Đẻ mướn – nàng đâu có bị điên. Nhưng nàng tò mò muốn dòm mặt gã bạn M. Nàng bấm số. Nàng tắt đèn, nhạc clayderman đưa nàng trôi nhanh vào giấc ngủ tự do.
Nhà hàng Đỏ, nàng thích màu đỏ, nàng mạng hỏa, thầy bói bảo nàng nên chọn những gam màu nóng để gặp may mắn trong mọi sự. Nàng tin thầy bói, nàng mê coi bói. Nhưng màu đỏ thì nàng thích từ thời bé tí, chẳng đợi đến khi biết xem bói mới thích. Chăn đỏ, gối đỏ, thảm đỏ, giày đỏ, váy đỏ, xe đỏ… Vào nhà nàng mùa hè nhức mắt và bốc hỏa vì sắc màu chói lọi. Ăn nàng cũng chọn nhà hàng này, gã chủ treo 99 cái đèn lồng đỏ khắp 4 tầng và cổng. Nhìn buổi tối nó giống cung điện nhà Thanh trong phim “Càn Long vi hành”.
Màn thầu nhân tôm trộn bắp cải chấm tương đậu phụng, nàng có thể ăn một lúc hết 20 cái và sau đó ngồi thở ì ạch 30 phút. Quán cha truyền con nối. Con gái gã 15 tuổi đẹp như tiên nga. Nó ngồi quầy thu ngân, môi đỏ thắm, cười luôn và luôn tay xếp tiền vào từng hộc. Người ta đến ăn một phần để ngắm nó, trong đó có cả nàng. Nàng tơ ngơ đứng bên quầy thu ngân, nàng tiên 15 tuổi cười mê hồn: “Cô M nói cô lên lầu 3 phòng 3 dãy trái”. Nàng gõ giầy cộc cộc, chúi xuống giữ gấu váy dài sợ vấp. Bậc cuối cùng nàng đụng một gã mắt buồn buồn đứng ngay đầu trên cầu thang đang cúi đầu nghe điện thoại. Nàng cười hì, xin lỗi và đi.
Sau này nằm bên nhau, anh bẹo má nàng: “Người đâu mà vô duyên, đâm vào người ta cái sầm mà còn dám cười hì một cái rồi ngoắt váy đi. Nhìn ngộ không chịu được. Lần sau đừng mặc chiếc váy ấy nữa, nguy hiểm”. Nàng bảo lúc ấy mặt nàng đẹp không? Anh bảo: “Rất đẹp”. “Như thế nào?”. “Ngố ngố và ma mị”. Nàng cười ré lên, úp lên ngực anh, hôn những nụ ngọt ngào nhất thế gian.
Buổi tối lần đầu gặp anh như duyên phận, buổi tối nhà hàng Đỏ nàng vẫn ăn 20 chiếc màn thầu nhân tôm trộn bắp cải và ngồi uống trà gừng thở ì ạch 30 phút, còn anh thì cứ trố mắt nhìn nàng. M buôn điện thoại ngoài ban công giọng rót ngọt. Đêm đó về nàng ngủ lơ mơ cùng nhạc clayderman và có giấc mơ đôi mắt buồn buồn, mùi dầu gió, chút hơi ấm bàn tay lúc tiễn nhau về nơi quầy thu ngân.
Hai tuần nàng không ngồi bàn viết. 14 tối nàng diện 14 cái váy đỏ đi ngoại ô với anh. 14 tối nàng về nhà vào lúc 11h30′ và ngủ li bì. Hai ngày cuối tuần nàng không tụ tập với bầy đàn bà bỏ chồng khu vực phía tây thành phố nhưng vẫn đến thăm lũ trẻ mồ côi trại Hoa Vàng. Anh làm xáo trộn trời gian biểu buổi tối và ngày nghỉ cuối tuần của nàng. M gọi hỏi: “Ok?”. Nàng bảo em robot.com rồi. L gọi: “Kể tụi tao nghe với nhé. Cảm giác không?”. Nàng bảo: “Em đang 37 độ C đấy nhé”. K nhắn tin: “Cuối tuần sau bẩu đại gia ra mắt bọn tao đi, không phá hoại đấy”. Nàng cười hì hì: “Thách các mụ”.
Cuối tuần thứ ba nàng mời anh đến quán bầy đàn bà bỏ chồng tụ tập. Toàn những món giảm béo, anh không thích ăn rau, anh gọi một đĩa thịt chân giò luộc cuốn bánh tráng. Anh bảo anh dân quê thứ thiệt, xứ cá gầy mắm mặn, bánh tráng thay cơm. Nàng bảo ai ở đây chả dân quê thứ thiệt, em chúa ghét cái loại có tí của, có tí chức quyền quên ngay mình nứt từ gốc rạ, quên xuất thân xuất xứ. Mấy mụ gật gà: “Khiếp, hôm nay nói hay thế. Có tình yêu thật khác”. Cả bầy cười ầm ĩ, phòng bên cạnh gõ cộc cộc vào vách gỗ.
Cuộc ấy anh say mèm, lần đầu tiên nàng có anh trọn đêm. Nàng không ngủ, vặn to đèn, ngồi ngắm anh đến khi chuông báo thức mới lật đật vào nhà tắm. Vừa trang điểm nàng vừa gọi anh, nàng làm rộn ràng cả sớm mai. Sau này mỗi lúc nhớ lại buổi sáng ấy nàng đều khóc, cảm giác xao xuyến đó sao bây giờ nàng mới biết. Nàng đúng là ngốc. Nàng là đàn bà đích thực và nàng gặp được người đàn ông của nàng, trái tim nàng nở hoa khi yêu anh và được anh yêu.
Một đêm – đêm kỉ niệm một năm ngày yêu nhau nàng hỏi: “Em sẽ sinh con cho anh?”. Anh ấp đầu nàng vào ngực. Nàng nhoài người ghé sát mặt anh: “Sao im lặng? Chẳng phải anh muốn có một bé trai sao?”. Anh lại ấp đầu nàng vào ngực. Nàng nghe rõ nhịp tim anh bấn loạn: “Anh sẽ chết trước em 20 năm. Em và con sẽ ra sao?”. “Em và con sẽ nhớ anh”. “Em còn trẻ, anh qua đời thì lấy chồng, em phải được hưởng mọi hạnh phúc em yêu ạ. Ước gì anh có thể trẻ lại”.
Nàng chẳng cãi nữa, nàng nằm nghe nhịp tim anh bấn loạn. Bây giờ nàng phát hiện mình thèm có con với anh, thèm vô cùng. Không sợ cháo, sữa, bột bỉm khai mù, không sợ cơ thể vỡ nở tung tóe, bụng vú rạn xệ nữa. Tháng nào nàng cũng ngong ngóng, nàng tức điên khi thấy đến ngày… Nỗi thất vọng làm nàng phờ phạc và cộc cằn. Anh dịu dàng vỗ về, dịu dàng chăm chút, đôi mắt buồn buồn ngắm nàng âu yếm mỗi khi nàng nói về đứa bé tương lai.
Chiều cuối tuần, máy anh tắt, nàng đợi anh 3 tiếng, lòng như lửa cháy. K gọi: “Đi tụ tập đi, gã bận việc quan trọng rồi”. L gọi: “Hay lão ớn mày chuồn rồi”. M nhắn tin: “Qua đây ngồi đợi gã, thế nào cũng gọi lại”. Nàng chẳng lòng dạ nào mà đến chỗ các mụ. Nàng đi vào đi ra, mỏi chân nàng ngồi bấm máy. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Anh chẳng bao giờ tắt máy, máy điện thoại bàn phòng làm việc anh chuông 10 lần không tín hiệu nghe. Nàng cuống lên. Nếu ớn nàng, muốn chia tay nàng, anh đâu cần phải tắt máy. Hay là mụ L nói đúng. Mụ ấy từng trải, mụ ấy hiểu đàn ông chân tơ kẽ tóc. Tại hiểu quá giống đực mà mụ ghét họ, mà mụ đùa bỡn và luôn cảm thấy chán ghét họ. Cái ông béo bây giờ đang yêu mụ thế mà mụ cứ làm cho người ta khổ sở. Hay là mụ nói đúng. Chuông đồng hồ điểm 9 tiếng. Nàng chờ 6 tiếng rồi. Nàng thở dài đánh sượt, kéo khóa váy. Còi bim bim. Taxi dừng trước cổng. Nàng mừng rú, phóng như bay ra cổng, nàng sẽ cắn vào cổ anh cái tội bắt nàng đợi lâu đến thế. Không phải. Tài xế taxi chào nàng lễ phép, chìa mảnh giấy “Sen lên viện P ngay, anh bị tai nạn, nặng!”. Mắt nàng đổ đom đóm, nàng giục taxi chạy nhanh hơn nữa, tài xế lặng lẽ nhấn ga.
Anh phục hồi 70% sức khỏe, trí nhớ bị ảnh hưởng, có lúc anh không nhớ nổi cổng vào nhà mình. Thầy bói bảo 53 tuổi hạn, anh không chết là may phước ba đời ăn ở phúc hậu. Hai chân rất yếu, anh ngồi xe lăn. Lần nào nàng đến, anh cũng nhìn nàng buồn buồn. Mùi dầu gió quen thuộc. Nàng áp tay anh lên môi, mắt anh buồn buồn nhìn nàng âu yếm. Nàng hỏi: “Nhận ra em không?”. Anh cười nhẹ thì thầm: “Em yêu!”. Nàng chảy nước mắt.
Một sáng, nàng mở email. Vợ anh viết: ” …Anh đã nói anh thuê S đẻ mướn cho dòng họ Huỳnh một thằng con trai. Tôi tin vậy, bao lâu nay trong nhà này quyền quyết định tối cao luôn thuộc về anh. Anh là người đã nói là làm, tôi chẳng còn khả năng sinh nở và cũng chẳng còn làm anh hứng thú chuyện gối chăn. Công việc kinh doanh làm tôi cũng quá mệt mỏi rồi S à, anh cũng thế. Lòng tôi đầy thù hận khi biết giữa hai người không đơn thuần là hợp đồng đẻ mướn. Anh cấm tôi can thiệp vào quan hệ hai người nếu không sẽ từ mặt.
Tôi yêu anh S ạ. Tình yêu của người đàn bà chỉ biết có duy nhất chồng từ lúc theo người ta về đến giờ. Thương anh tôi chấp nhận nhường nhịn, sẻ chia, miễn anh ấy vui, mạnh khỏe và không rời bỏ gia đình này. Không ai biết chuyện ba chúng ta, các con luôn nghĩ S là em gái kết nghĩa của bố như tôi bảo chúng. Từ khi có S, anh ấy yêu thương gia đình hơn, vui khỏe, nhiệt tình sống, anh ấy quan tâm đến tôi, chăm sóc tôi như một sự đền bù ân nghĩa. Tôi cũng mát lòng và im phận mong S thật lòng thương anh ấy.
Lúc đầu tôi hoài nghi S hám của nhưng cả năm dài người theo dõi của tôi khẳng định S là người tử tế, tôi mới tin và mến S. Bây giờ anh ấy tàn tật rồi, vô dụng rồi và S vẫn chưa có em bé, tôi nghĩ S không nên phí hoài đời mình nữa, hãy quên anh ấy đi và để anh ấy cho tôi được trọn vẹn chăm sóc. Đến lúc này rồi S ơi, tôi chẳng muốn sẻ chia anh ấy thêm lần nữa. Cùng phận đàn bà, S hiểu lòng tôi không? Hãy quên anh ấy, hãy trả tôi người của tôi. Cửa nhà tôi từ hôm nay sẽ đóng chặt không đón S đâu. Đừng đến tìm chúng tôi. Mong S hiểu và xử sự đúng. Tôi cầu Phật cho S vượt qua mọi chông gai cuộc đời và tìm được duyên mới…”.
Nàng gục đầu vào thành ghế khóc tu tu. Đêm ấy, nàng ngồi xem đi xem lại những bức ảnh chụp chung của nàng và anh đến sáng.
Theo CAND