Giơ tay chạm cõi vô hình
Hóa thân cỏ dại, cuộn mình vào đêm
Gió nồm rít giữa mông mênh
Hạt sương trĩu nặng ướt mềm lời ru
Lạc nhau, ký ức xa mù
Mưa chiều rấm rứt trời thu bẽ bàng
Hòn than ngún lửa chưa tàn
Nhấp nhô giông bão ngổn ngang câu thề
Vỡ tan khoảnh khắc đam mê
Dội vào vách núi… vọng về xa xôi.
Trịnh Thùy Mỹ