Những yêu thương được gói lại trong một câu nói ngỡ như đùa
– có gì đâu để nhớ?
vào cái ngày một người bỏ đi về phía ngôi nhà với cánh cửa rộng mở…
nơi có một người khác ta!
Ngôi nhà ấy từ đó sẽ yên vui hay xót xa
những con người ấy từ đó có đủ đầy hay mất mát
bữa cơm ấy từ đó nhiều tiếng cười hay chỉ nhìn nhau thinh lặng
ta cũng đâu thể làm gì hơn.
Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thương
bỏ ta đi bằng một tin nhắn
ta mỉm cười và tự nhủ lòng thanh thản
ta khép tay và thành tâm cho một lời chúc phúc
ta cảm ơn một quãng đời đã gặp nhau đúng lúc
rồi chấp nhận như cơn gió bay…
Người trở về và biết phải quên đã có với ta những giấc mơ này
nằm bên nhau mà vẫn thương từng hơi thở
chạm môi nhau mà vẫn muốn gần hơn nữa
ngồi bên nhau mà vẫn thèm nhiều thêm một chổ dựa
giống những cuộc đời vĩnh viễn cô đơn
Người trở về và vun vén cùng một người khác niềm tin
đây là lần sau cuối người được quyền chọn lựa
dốc hết lòng mình ra để cho hết những nặng nợ
gom góp mỗi sẻ chia thành nhung nhớ
và đắp lên đời nhau
Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thương
thôi nhìn lại phía sau
ta mang ý nghĩ của một người đi lạc
chỉ muốn trở về nhà ôm lấy những gối chăn quen thuộc
ngủ một giấc từ bình mình của ngày hôm qua đến bình minh của ngày mai
rồi tự mình đánh thức…
như chưa hề tồn tại bình minh của ngày hôm nay!
Có người sẽ quên hết tình yêu chỉ giữ lại đau khổ trong giây phút này
có người lặng im dù trái tim muốn một lần lên tiếng
có người nghĩ ra cách bỏ chạy đi để mệt nhoài đến kiệt sức
có người chẳng còn bận tâm người mình từng hết lòng yêu thương sống một cuộc đời với người khác…
Để từ đó những giấc mơ…
càng lúc càng vắng đi những người biết đợi chờ.
Nguyễn Phong Việt