Mãi là
Anh chẳng bao giờ muốn nhắc chuyện ngày xưa
Câu chuyện tình buồn đã chôn vùi quá khứ
Những cuộc chiến bao đời sinh tử
Để bây giờ vẫn còn trả nợ vay…
Ai hóa hồn thành gió thành mây
Ai dâng núi để chặn dòng nước lớn
Ai đau sót cuộn sóng tình dữ tợn
Khiến bao người rên siết thê lương
Tần Thuỷ Hoàng… chuyện nước mắt Ai Khương
Khóc sạt đổ Trường Thành cũng chỉ vì đau khổ
Vạn dặm tìm chồng bước chân lạc chỗ
Cách biệt âm dương đôi ngả chia lìa
Một trái tim yêu đâu thể phân chia
Không lẽ giành cho cả hai một lúc
Người thắng hân hoan – Kẻ thua ngã gục
Bao đắng cay tủi hận khôn cùng
Nếu là Sơn… anh có thể bao dung?
Nếu là Thuỷ… anh có còn dâng lũ?
Đã bao lần em vẫn luôn thầm nhủ
Anh mãi là sơn thuỷ của lòng em…
Thơ Nguyễn Đình Vinh
Nếu…..
Nếu Vua Hùng cho quyền lựa chọn
Mỵ Nương nàng sẽ chọn lựa ai
Sơn Tinh
Thủy Tinh
Cùng rất anh tài
Đều giỏi phép hô mây gọi gió
Chúa tể rừng xanh
Thuỷ thần đâu nhỏ
Biển cả thiếu chi châu báu ngọc ngà
Cả hai đều tuấn tú hào hoa
Vậy đâu chắc Mỵ Nương đã muốn về rừng núi
Thăm thẳm hoang sơ… tiều phu hái củi
Bạn cùng voi, sóc, thỏ, hùm, beo
Lội suối, băng sông, vướng núi, trèo đèo
Thì yêu mấy cũng đâu dễ vượt
Đáng buồn thay ai người lấn lướt
Để cho ta mắc lỗi cùng nhau
Phận nữ nhi bạc phấn phai màu
Nên cha mẹ đặt đâu con đành ngồi đấy
Nhưng trái tim em bao lần run rẩy
Khiến chàng đau hoá gió phun mưa
Hẹn kiếp sau đâu đã là thừa
Thiếu đành lỗi thủy tinh chàng một nợ
Thơ Nguyễn Đình Vinh
Đừng trách Thuỷ Tinh
Mấy hôm rồi trời sầm sập đổ mưa
Hà Nội, Hà Đông… ngập chìm trong nước
Dải hội tụ trên cao có được
Dày đặc hơn so với ngày thường
Nước sông Hồng, sông Đuống, sông Thương…
Cuồn cuộn chảy ra nơi biển cả
Có phải chăng do tôi vội vã
Viết lại nỗi đau oan khuất mấy ngàn năm
Nếu khi xưa Vua kén chọn công bằng
Thì đâu để Thuỷ Tinh phải ôm mối hận
Và bây giờ bao năm rồi chàng vẫn
Dâng nước lên muốn cướp kiệu hoa về
Gió mây vần… ngày tháng lê thê
Nên không thể bỏ qua cuộc tình bất công ngày xa xưa ấy
Cho nước mắt ai bao đời vẫn chảy
Bởi nỗi đau dâng tới tột cùng
Thuỷ – Thổ khắc nhau vẫn phải sống chung
Làm cuộc chiến chưa dừng lại được
Sẽ thế nào nếu như không có nước
Rồi chúng ta biết ngợi ca ai
Hoang hoá khô cằn mặt đất bạc phai
Mẹ hành tinh làm gì còn sự sống
Cầu mong cho hồn chàng bay bổng
Để kiếp sau có được người thương
Cuộc sống rồi đây sẽ lại bình thường
Xin đừng trách Thuỷ Tinh chàng nữa nhé!
Thơ Nguyễn Đình Vinh