Sao đành cũng một kiếp người
Mà mang chi lấy miệng cười thế gian
Phận em dù chót dở dang
Con tằm xe sợi tơ vàng mong manh
Rút ruột ra vẽ mộng lành
Cũng chỉ là một bức tranh cuộc đời
Đắng cay tàn một cuộc chơi
Phần đau đớn nhất em thời giành mang
Giận đời sao lắm bẽ bàng
Duyên em lỡ dở để chàng đẹp đôi
Thì thôi duyên phận ở đời
Chắc em tu vụng nên trời không thương
Giận tình sao hoá vô thường
Giận lòng mãi nhớ người không thương mình.
Giận người sao quá vô tình
Giận trời sao bắt ta mình gặp nhau
Giận trầu sao bỏ mặc cau
Giận con sóng cứ bạc đầu nhớ thương
Giận câu hát mãi vấn vương
Giận duyên lỡ dở đêm trường mình em…
Ngô Vân Hồng