Sẽ chẳng bao giờ là thật phải không anh
Giấc mơ đêm tan như làn gió
Sự thật vẹn nguyên
Vụt tắt giấc mộng dài.
Em biết mình chỉ là hư vô
Là giọt nắng ban mai cho anh đánh thức nàng thơ sắp ngủ
Là chút gió mùa hè thoảng qua khung cửa sổ
Làm mát tim anh gọi cảm xúc về.
Sẽ chẳng bao giờ là thật phải không anh
Bài thơ xong rồi ngao du anh hát:
Ới a … trả nắng cho trời, tình tang … trả mưa về đất
Trả cơn mơ về lại giấc ngủ vùi.
Sẽ chẳng bao giờ là thật phải không anh
Khi em bước xuống từ bầu trời đầy ngôi sao lạ
Loạng choạng trên mặt đất bằng
Ngâm ngợi những lời thơ.
Em ngâm ngợi thơ anh để xem mình là gì trong những bài thơ anh viết
Là sắc nắng hồng trong giấc mơ trưa bất ngờ em đến
Hay sắc tím ngút trời thuở xa xưa vụng dại
Em là gì, là gì trong tứ thơ anh?
Em mãi đi tìm em
Tìm nỗi xúc động hôm nào chấp chới một miền thơ
Tìm em ở trong anh có mượt mà như lời thơ anh viết
Em lạc bước tìm mình giữa bạt ngàn màu sắc tươi xanh.
Và hôm nay em nhận ra mình trong những bài thơ anh viết
Vỏn vẹn chỉ là một dấu phẩy thôi
Cái dấu phẩy muộn mằn đặt giữa dòng thơ
Đặt giữa khúc đong đưa chia đôi bờ mưa nắng.
Em ủ ấp thơ anh bằng đôi tay gầy chênh chao mưa nắng
Ấp ủ cái dấu phẩy muộn mằn trong ngăn kéo yêu thương
Để mai này nàng thơ có ngủ yên
Em lại tặng anh đôi tay gầy nâng niu dấu phẩy.
Hường Vũ
Nhà thơ Hường Vũ