Hoàng hôn trốn trong túi áo của anh
Em không cười bởi vì không còn lời diễn tả
Những đám mây trên trang thơ không chân
Nhưng với anh nó hằn học tại góc sâu con mắt
Đêm chìm nghỉm trên đôi môi đỏ mọng
Vị mặn mòi chẳng từ biển sinh ra
Em gác những câu thơ
Những câu thơ chơi trò ú tim trong mầu men của đất
Lửa nhem hóa tro
Nhúm tàn chùm lên nấm mồ sinh tử
Thần chết ghếch chân mỉm cười ngạo nghễ
Lủng lẳng rơi một chiếc lá cuối mùa
Nguyễn Đình Vinh