Home > Contend > Trang văn > Truyện ngắn > Hoa của gió

Hoa của gió

Vân là một cô bạn có thành tích học rất xuất sắc. Xuất sắc từ lớp một cho tới nay đã vào đại học mà cô bạn vẫn không xuống phong độ. Vân nhanh nhẹn, vui tính và hòa đồng nên có rất nhiều bạn bè.

Vân không cao lắm cô chỉ cao 1m55. Dáng người mảnh mai và khuôn mặt trái xoan. Vân có làn da bánh mật mịn màng và đặc biệt là đôi mắt rất sáng. Từ khi đi học đến giờ cô nàng vẫn chưa một lần yêu đương và cũng chưa một ai tỏ tình yêu nàng. Trái tim Vân là một trang giấy trắng.

hoa-cua-gio

Sáng hôm ấy đồng hồ của Vân hết pin nên cô nàng đã dậy trễ. Đang vội vàng đến lớp thì cô đâm sầm vào một anh học khóa trên. Cô nàng ngã cắm mông xuống đất, sách vở trên tay anh chàng kia văng tứ tung. Không giống như trong phim, anh chàng khóa trên ấy quay qua cáu với Vân một câu:

– Trời ạ!…

Rồi anh ta lại lúi húi nhặt sách vở. Vân vô cùng lúng túng vội vàng xin lỗi anh rồi cúi nhặt lại sách vở giúp anh. Cô trao xấp giấy cho anh với lời xin lỗi khẩn thiết:

– Em xin lỗi nhiều ạ! Em bị trễ giờ nên…

Anh chàng nhận lấy với thái độ phũ phàng:

– Không cần xin lỗi. Con gái mà đi đứng thế đó.

Nói rồi anh đi thằng. Anh ấy là Vinh, một ngôi sao khóa trên mà Vân rất hâm mộ. Vân biết khá nhiều điều về anh nhưng chắc anh không biết Vân đâu. Vân chạy vội đến giảng đường nhưng không còn kịp nữa. Hôm nay là tiết của một giáo sư vô cùng khó tính nên Vân phải ở bên ngoài đợi giờ ra chơi mới được vào lớp. Lần đầu tiên đi học muộn từ khi vào đại học, cũng là lần đầu tiên cô gặp mặt trực tiếp thần tượng của mình. Thật là xui xẻo… hôm nay Vân toàn gặp điều không may. Cô nàng ngồi ở ghế đá ngoài hành lang tự khiển trách về sự chểnh mảng của mình. Ánh mắt bực bội khi anh Vinh nhìn cô làm cô thấy khó chịu:

– Trời ơi! Vỡ mất ấn tượng đẹp với thần tượng rồi…

Đang vò đầu bứt tai thì có tiếng nói:

– Cái này của cô đúng không?

Vân từ từ ngước lên thì nhận ra cái lắc tay hình chòm sao ma kết của mình đang nằm trong tay anh Vinh. Lại gặp mặt anh, lại nói chuyện trực tiếp với thần tượng của mình, Vân bỗng nóng bừng hai má, miệng lắp bắp không thành lời:

– Dạ… của… của em. Đúng… đúng rồi ạ.

Vân định đưa tay lấy thì anh giật lại rồi chìa cuốn tiểu luận ra trước mặt Vân:

– Xem hậu quả của cô đi. Cầm cái này về đánh máy lại cho tôi. Không xong thì đừng lấy lại cái vòng nữa. Hai tuần nữa tôi nộp cho giáo sư rồi đó. Cô làm sao thì làm. Hai tuần nữa có mặt ở đây để trả cho tôi.

Vân nhận lấy cuốn tiểu luận dày hơn 20 trang và cỡ chữ 12 một cách bàng hoàng. Thì ra những tờ giấy ban nãy bung ra từ cuốn tiểu luận của anh, những tờ giấy lấm đất và có cả những vết giày nữa. Vân chỉ kịp dạ một tiếng rồi anh đi mất. Cả buổi học còn lại Vân nghĩ về anh và cuốn tiểu luận lem nhem. Tin đồn không sai, anh Vinh vừa đẹp trai, học giỏi và có khuôn mặt vô cùng lạnh lùng. Rất hiếm khi anh cười với mọi người nên ai muốn thân với anh cũng thật khó. Phải đi học liên miên lại còn thêm cuốn tiểu luận của anh làm Vân ngán ngẩm. Hình như tháng này không phải là tháng may mắn của ma kết.

Còn 12 ngày nữa là đến hạn nộp tiểu luận của Vinh. Tối hôm đó sau khi đi học thêm với các bạn xong thì vân cùng các bạn kéo nhau đi ăn chè. Tình cờ Vinh cùng nhóm bạn cũng ngồi bàn bên cạnh họ. Vinh đến bàn của Vân và cúi xuống nói khẽ vào tai cô:

– Đừng quên bài tiểu luận của tôi nha cô.

Tim Vân nhảy khỏi lồng ngực. Cô bạn ngồi sững sờ mãi cho đến khi anh Vinh về chỗ ngồi của mình. Mặc những tiếng cười đùa xung quanh và lời trêu chọc của các cô bạn cùng đi. Vân chỉ còn nghĩ về Vinh và cuốn tiểu luận.

11 giờ đêm hôm đó Vân vẫn lạch cạch đánh máy bài tiểu luận cho Vinh. Nhạc hiệu tin nhắn facebook bỗng vang lên. Vân bấm xem thì bất ngờ thay anh Vinh nhắn tin cho cô:

– Đừng thức khuya đánh máy kẻo sáng mai lại nhận thêm một cuốn tiểu luận khác đấy.

Vân lại nghe tim mình đập rộn ràng, cô trả lời:

– Cảm ơn anh! Em sẽ ngủ sớm.

Không có tin nhắn trả lời lại. Vân thả hồn mình theo những suy nghĩ miên man.Vân kết bạn với Vinh đã lâu nhưng chỉ theo dõi anh, like những startus của anh chứ không dám nhắn tin với anh. Những comment của Vân cũng chưa một lần anh trả lời lại. Không hiểu sao anh biết vân chưa ngủ vì Vân đã ẩn face, không hiểu sao bỗng dưng anh lại nhắn tin quan tâm đến Vân. Và cô thấy vui vì điều đó.

Cuốn tiểu luận của anh đã được Vân đánh máy xong một nửa. Còn hơn một tuần nữa là đến ngày trả cho anh. Chiều ngày hôm đó Vân được nghỉ nên quyết định ở nhà để hoàn thành nốt tiểu luận. Bỗng tin nhắn facebook của anh lại đến:

– Nhà cô ở đâu? Đường nào, số mấy?

– Sao…, làm gì vậy anh?

– Nói đi!

– 31A, Trần Thủ Độ.

… Rồi chỉ thấy anh xem tin nhắn mà không thấy anh hồi âm. Vân ngẩn ngơ người vì không hiểu anh đang cần gì mà hỏi địa chỉ nhà Vân thì 30 phút sau anh mới trả lời tin nhắn:

– Có trong phòng không cô? Ra đây anh bảo.

– Ra đâu hả anh?

– Cổng nhà trọ cô chứ đâu.

Không ngờ là anh đã tới nhà trọ tìm Vân vào một chiều đẹp trời như thế này. Vân khoác vội chiếc áo rồi chạy ra mà lòng nửa tin nửa ngờ. Anh đến thật. Anh đến trên chiếc xe đạp đề màu đỏ mới tinh của anh. Quần Jean, áo thun trắng làm anh vô cùng năng động. Vân nhìn anh ngơ ngác:

– Sao anh lại đến đây ạ?

Anh mỉm cười, lần đầu anh cười với Vân:

– Thay đồ đi rồi tôi chở cô đi chỗ này.

– Đi… đi đâu hả anh?

– Nên nhớ cô đang nợ tôi đấy. Nói gì thì cứ làm theo đi. Sao cô bé này hay hỏi thế nhỉ?…

Mười lăm phút sau Vân đã ngồi phía sau xe của Vinh. Dưới những tán cây xanh và tiếng gió vi vu. Vân thấy tâm hồn thật sự thư thái. Hình như đã lâu lắm rồi Vân không đi hóng mát. Bất ngờ anh Vinh nói:

– Cả ngày ngồi mãi với cái laptop trong phòng. Cô không sợ bị bệnh sao cô?

– Dạ… Em thấy không sao anh ạ…

– Bệnh nó để cho cô nhìn thấy sao? Giờ muốn ăn gì nào? Tôi thấy hơi đói…

Vân lúng túng vì lòng cô đang bối rối. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô lại đi chơi cùng thần tượng như hôm nay. Vân ấp úng:

– Gần đây có quán chè ngon lắm. Không biết anh đã ăn thử chưa…

Quán chè có địa thế đẹp nhìn ra hồ nước, xung quanh trồng rất nhiều hoa. Thật là một nơi lý tưởng cho những cặp đôi hẹn hò. Tiếc là Vân và anh Vinh không phải đang hẹn hò. Hình như anh đói thật, Vân nhìn anh ăn thật ngon lành. Hai người cũng chẳng trò chuyện gì với nhau khiến Vân bắt đầu thấy chán. Đang chọc chọc cái thìa vào ly chè thì anh Vinh hỏi:

– Cô không thắc mắc tại sao anh lại đưa cô đi ăn chè sao?

– Dạ… có chứ ạ. Tại sao thế anh?

Vân phải cố gắng lắm mới dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh để hỏi. Vân nhìn anh thì anh lại cắm đầu ăn:

– Đánh máy chắc mệt. Cô cần cái gì đó để ăn chứ. Thôi ăn đi đừng nghịch cái ly vô tội nữa. Ăn đi rồi anh chở cô về làm việc tiếp. Nên nhớ là sắp đến ngày nộp bài rồi đấy.

Anh nói một đằng nhưng làm một nẻo. Anh không chở Vân về ngay mà đèo cô lòng vòng qua vườn hoa rồi công viên và đến cầu Hoa Sứ. Đó là cây cầu bắc ngang con kênh đổ thẳng vào hồ lớn của thành phố và cũng là cây cầu đẹp nhất ở đây. Chỗ này có thể nhìn thấy mặt trời lặn đẹp nhất qua rừng thông già tít xa. Gió chiều quyện mùi hoa sứ thơm làm lòng người đê mê. Vân giang tay hít nhẹ khí trời vào lồng ngực. Cô nhìn qua Vinh thì thấy anh cũng đang nhắm mắt và làm động tác y hệt cô. Trong lúc này anh như một người khác. Vân lặng đi để nhìn anh, cô chẳng còn để ý gì xung quanh nữa cho đến khi anh quay nhìn cô và búng vào trán cô một cái nhẹ:

– Cô à! Hình như anh thích cô đấy…

Vân bừng tỉnh và dường như sợ tai mình nghe nhầm. Cô hỏi lại:

– Dạ! Anh nói gì ạ?…

Anh không nói gì cả, chỉ mỉm cười một mình rồi chở cô về nhà trọ. Trên đường về anh còn huýt sáo nữa.

Tối hôm đó Vân không thể nào chợp mắt. Bóng hình Vinh, nụ cười của Vinh và cả lời anh nói anh thích cô làm cô xao xuyến. Cứ nghĩ đến anh là hai má cô nóng bừng… Hình như cô đã yêu thần tượng của mình rồi. Vân lên facebook và bất thình lình Vinh nhắn tin cho cô khi cô đang nhìn chằm chằm vào hộp thoại của anh:

– Đừng tưởng ẩn facebook là anh không biết cô chưa ngủ, mau ngủ đi cô bé.

Vân mỉm cười, hạnh phúc ở đâu tràn về làm trái tim lại nhảy múa trong ngực Vân, cô trả lời:

– Sao anh biết hay vậy. Mà anh cũng chưa ngủ còn gì. Anh cũng ngủ đi chứ.

– Anh là cảnh sát facebook chuyên đi nhắc nhở những người như cô đi ngủ sớm nên chưa thể ngủ được. Cô ngủ đi rồi anh sẽ ngủ. Mà tiểu luận của anh thế nào rồi cô?

– Cũng sắp xong rồi anh. Chỉ còn vài tờ nữa thôi.

– Ừ! Cô cũng đánh máy giỏi đấy. Thôi mau ngủ đi! pipi.

– Dạ! Anh ngủ ngon nhé.

Không thấy tin nhắn chúc ngủ ngon hồi âm. Vân thoát face rồi nghĩ về Vinh cho đến khi ngủ say không còn biết gì nữa.

Còn tám ngày nữa là nộp bài tiểu luận. Ngày hôm nay trùng vào ngày chủ nhật được nghỉ. Cả ngày không có lịch gì nên Vân còn ráng quấn chăn ngủ nướng. Nhịp sống ngoài kia với những người có người yêu hối hả quá làm mắt Vân có muốn nhắm cũng không ngủ thêm được. Cô lên facebook và đăng một trạng thái vu vơ: “ngày chủ nhật thật buồn chán đối với dân FA như mình… ở ngoài kia… vui sướng biết bao nhiêu… Ước gì mình cũng có người yêu nhỉ?”

Vài phút sau khi trang thái của Vân được đăng lên thì tin nhắn của anh Vinh tới:

– Dậy đi công việc với anh được không cô?

Vân ngạc nhiên xen lẫn vui mừng liền trả lời luôn:

– Công việc gì vậy anh?

– Cô có giúp anh không thì chuẩn bị mau lên. 15 phút nữa anh qua đón.

Vân lưỡng lự một lúc rồi trả lời:

– Dạ được.

15 phút sau Vinh xuất hiện với chiếc xe máy mới màu xanh biển và một bộ đồ thể thao đen từ đầu đến chân. Vân ngạc nhiên hỏi:

– Anh có xe máy sao?

– Ừ có chứ! Nhưng anh yêu xe đạp của anh hơn. Đi xe đạp để giữ dáng đẹp chứ cô.

Vừa nói anh vừa nháy mắt với Vân làm Vân vừa thấy vui mà cũng vừa ngượng. Anh cùng cô leo lên một đỉnh núi cao. Vân không đi nổi nữa bèn ngồi xuống một tảng đá và hỏi Vinh:

– Anh có công việc gì trên núi này thế… em mệt quá không đi nổi nữa đâu.

Vinh dừng lại, anh cũng có vẻ mệt nhưng vẫn cố gắng tỏ ra sức khỏe tốt:

– Nếu cô ngồi ở đây thì sẽ chẳng biết được công việc của anh đâu. Công việc của anh trên đỉnh núi kia.

– Nhưng… nhưng em không bước nổi nữa… em kiệt sức rồi.

Vinh bước đến trước mặt Vân và chìa bàn tay anh trước mặt cô ấy khiến Vân rất ngạc nhiên. Anh nói:

– Vậy anh kéo cô lên nhé! Một chút nữa thôi… cố lên!

Vân chần chừ một lúc rồi cô cũng can đảm nắm lấy bàn tay của Vinh. Anh nắm tay Vân thật chặt khiến cô có cảm giác rất an toàn. Họ cùng nhau vượt nắng leo lên đến đỉnh đồi thì có một căn nhà bằng gỗ nhỏ xinh ở giữa một đồng hoa dại màu tím. Trong ánh nắng mọi thứ cứ như ở một thiên đường làm Vân vô cùng ngỡ ngàng. Vinh ghé sát vào tai Vân và thì thầm:

– Đẹp không? Anh đã tự làm chúng đấy. Cô là người đầu tiên thấy nó ngoài anh…

Vân ngạc nhiên nhìn Vinh, trái tim lại thêm một lần nữa loạn nhịp. Vinh làm như không để ý đến sự ngạc nhiên của Vân. Anh ung dung bước đi trước và nói:

– Nắng quá! Mình vào nhà uống nước thôi. Cô định đứng đó phơi nắng đấy à?

Bên trong căn nhàn gỗ bé tẹo đó chỉ đủ kê một chiếc bàn và hai chiếc ghế nhỏ. Trong nhà còn có một kệ gỗ đặt lọ hoa khô màu trắng và vài cuốn sách. Không ngờ một người lạnh lùng như Vinh lại có thể lãng mạn đến vậy. Vân đang đắm chìm trong không gian lãng mạn giữa đồng hoa và ngôi nhà cổ tích thì Vinh búng nhẹ vào mũi cô rồi trao cho cô một chai nước ngọt:

– Công Việc của anh hôm nay là để cho một người thứ hai nhìn thấy thành quả của mình… Cô thấy ở đây thế nào? Có thích hợp cho một cặp đôi hẹn hò không?

Vân đỏ ửng hai má khi Vinh nhìn vào mắt mình, cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ:

– Đẹp lắm anh à! Cô nào là bạn gái anh thì sẽ rất hạnh phúc khi có một người bạn trai lãng mạn như anh…

Vinh cười:

– Nếu là cô… cô có cảm thấy hạnh phúc không…

Vân bối rối:

– Anh…

Vinh cũng bối rối khi nhận ra mình vừa nói điều gì đó không hợp lý… anh đứng dậy và đi về phía kệ sách:

– Ở đây cũng có cuốn Mật ngữ 12 chòm sao đấy! Cô có muốn đọc trong khi anh đi nấu nước sôi không?

Vinh cầm cuốn sách nhìn về phía Vân, ánh mắt vẫn còn nhiều bối rối. Vân giả đò tự nhiên:

– Dạ! Anh cho em mượn…

Vinh trao cuốn sách cho Vân rồi nói:

– Ở đây không có điện mà anh lại quên mang theo bếp ga nên chúng ta phải nấu bằng củi vậy… Hơi lâu đấy. Cô có đói lắm không?

Vân mỉm cười:

– Không đâu anh. Em cũng không đói lắm.

– Vậy cô chờ anh nhé…

Nói rồi Vinh đi ra ngoài. Gió trên núi mát lành thổi nhẹ qua khe cửa. Vân điềm tĩnh lật từng trang sách ra và rồi cô bất ngờ nhận thấy chiếc vòng Ma Kết của mình ở một trang sách nói về Ma kết. Một dòng trên trang sách được đánh dấu: “Ma kết bề ngoài mạnh mẽ và lạnh lùng nhưng thật tâm cũng lãng mạn và yếu đuối lắm”. Dường như anh đang quan tâm đến ai đó… và ai đó phải chăng là Vân?

<3

Vân cầm lấy chiếc vòng rồi ra ngoài tìm Vinh. Một cậu chủ nhà giàu như anh lại vô cùng thành thạo trong mọi công việc chân tay. Anh đang ngồi bên chiếc bếp củi kê bằng ba hòn đá nhỏ. Mồ hôi anh lấm tấm trên vầng trán… Vinh đưa tay lau mồ hôi và quệt luôn một đường dài than đen lên mặt làm anh trông thật buồn cười. Vân ôm bụng cười làm anh ngây ngô chẳng hiểu tại sao. Một lúc sau Vân mới chịu đến cạnh anh và lấy khăn giấy lau vết lem trên mặt anh… ánh mắt họ lại gặp nhau. Con tim cả hai cùng rung lên một nhịp nhưng không hiểu vì điều gì đó Vinh luôn cố gắng lảng tránh. Và cái giới hạn vô hình trong ánh mắt Vinh cũng khiến Vân cũng không dám chạm tới. Vinh thổi lại bếp lửa và nói:

– Thì ra tại mặt tôi bẩn nên cô cười. Cô cũng giỏi lắm đấy… cứ chờ xem.

Vân lấy lại được bình tĩnh. Cô mỉm cười và nói:

– Anh có thể làm gì em chứ. Mà này!… em lấy lại cái vòng nhé.

Vinh ngạc nhiên nhìn Vân:

– Cái vòng?…

– Vòng Ma kết ấy! Em đã thấy nó trong cuốn sách.

Vân giơ tay lên quơ quơ trước mặt Vinh:

– Em đã đeo vào rồi…

Vinh bất ngờ chộp lấy tay Vân nhưng cô né kịp, họ dành nhau cái vòng trên tay Vân rồi Vân hụt tay ngã xuống đất kéo theo Vinh cũng ngã đè lên cô. Lần này sát gần hơn, họ có thể nghe thấy cả tiếng tim đang đập mạnh của nhau. Một lần nữa Vinh là người phá tan không khí yên lặng. Anh ngồi lên, chỉnh lại củi trong bếp và nói:

– Thôi trả cô đó. Nhưng cô ăn gian, cô còn chưa trả tiểu luận cho anh mà cô đã lấy chiếc vòng rồi.

– Em sẽ trả tiểu luận cho anh. Anh đừng lo… em không thất hứa bao giờ.

Vinh nhìn Vân và cười:

– Anh biết thế nên anh mới cho cô lấy cái vòng. Không thì dù có phải oánh cô tơi bời anh cũng phải lấy cái vòng bằng được.

Không có những món ăn ngon nhưng nồi mì vừa chín tới, hun hút khói tại sao lại có hương vị đậm đà quyến rũ đến thế. Có lẽ chưa bao giờ họ được ăn một nồi mì tôm nào ngon hơn nên chiếc nồi sạch bong không còn một cọng. Vinh nhường cho ngủ trưa trên chiếc võng còn anh thì ngồi ngủ tạm trên chiếc bàn con. Vân bị cơn buồn ngủ đánh vật ngay vì có lẽ cô vẫn mệt từ lúc leo núi. Vinh chống tay nhìn Vân ngủ. Khuôn mặt bầu bầu của Vân càng nhìn càng thấy nhiều điểm dễ thương. Anh nhìn rồi cười một mình cho đến khi cơn buồn ngủ cũng kéo anh vào giấc mộng.

Nắng đã thôi cái màu gay gắt, để lại trên cánh đồng những sợi tơ vàng mềm mát.Vân tỉnh dậy trước, để không đánh thức Vinh cô đi ra ngoài và ngồi xuống một gốc cây lớn ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Mọi điều đang diễn ra như một câu chuyện cổ tích hiện đại. Và Vân như một cô bé nghèo được một anh chàng hoàng tử đem lòng yêu mến. Không rõ tình cảm của anh dành cho Vân là như thế nào nhưng còn Vân thì dường như đã dành hết con tim để yêu anh. Tình yêu đầu nhiều mơ mộng và mãnh liệt.

Trước khi trở về, Vinh trao cho Vân một bó hoa dại trên cánh đồng và nói:

– Quà của cô đây! Cảm ơn vì đã chịu đi theo anh một đoạn đường xa. Cô ngoan lắm đấy!

Nói rồi anh xoa xoa lên đỉnh đầu Vân làm tóc cô rối bù và bỏ chạy. Vân phản kháng cho có lệ, chứ thật ra cô chỉ muốn nói rằng chính cô cũng đang hạnh phúc vì được ở bên anh. Được ở bên anh thì dù đoạn đường trước mắt có xa đến mấy cô cũng bằng lòng theo anh đến cuối cùng. Ánh nắng cuối ngày nhuộm lên khu phố một màu đồng ấm áp. Vinh vẫy tay chào Vân cho đến khi cô đã bước vào bên trong cửa phòng khép kín. Trên môi anh, nụ cười dường như đang chứa đựng điều gì đó khó lý giải… có lẽ điều đó rất buồn.

Còn năm ngày nữa là nộp bài tiểu luận. Chiều hôm đó Vân được nghỉ. Đang chỉnh lại một số lỗi trong bài tiểu luận thì tin nhắn facebook của Vinh tới:

– Ra đây anh bảo!

Cô không nói gì mà chạy ngay ra cổng với “vận tốc ánh sáng”. Từ ngày đi cùng anh đến nay không khi nào Vân không nhớ đến anh. Vân nói chuyện với Vinh mỗi tối nhưng cô vẫn nhớ, vẫn chỉ muốn được gặp mặt anh thôi. Anh vẫn xuất hiện với một phong cách mạnh mẽ trên chiếc xe đạp màu đỏ yêu quý cùng một bọc bánh rán:

– Này cầm lấy! Ăn rồi làm bài cho anh.

Vân cầm lấy rồi cảm ơn với giọng ngẹn ngào vì cô đang quá hạnh phúc. Vinh bất ngờ nhéo yêu vào má Vân và nói:

– Ăn rồi làm việc đi nhé. Anh đi đây cô.

Nói xong anh đạp xe đi mất để lại Vân đứng sững sờ, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi len sâu vào từng ngóc ngách trái tim cô. Trong suy nghĩ cứ mãi phân vân… có phải anh ấy cũng yêu Vân…

…Vậy là Vân đã đánh máy xong cuốn tiểu luận cho anh. Sáng mai chỉ cần đi in ra nữa là có thể trả anh. Ngày hẹn còn hẳn hai ngày nữa. Vân vui vẻ lon ton như một đứa con nít khi nghĩ sẽ được gặp anh. Đêm đó cô đợi anh nhắn tin như mọi đêm để cô khoe về việc vui ấy nhưng anh chẳng nhắn tin gì cả. Cô thao thức cả đêm vì nhớ và lo cho anh. Sang ngày hôm sau cũng vậy. Cô không còn đủ kiên nhẫn để chờ anh nhắn tin nữa. Vân nhắn cho anh:

– Anh ơi! Em đã làm xong tiểu luận cho anh rồi.

Một lúc sau anh xem tin nhắn nhưng không trả lời khiến Vân cảm thấy hụt hẫng. Sáng hôm sau, đúng ngày trao tiểu luận cho anh. Vân chủ động xem thời khóa biểu và đến lớp tìm anh. Vân gặp những người bạn cùng nhóm với Vinh ngoài hành lang:

– Chào anh ạ! Anh Vinh đã đến lớp chưa ạ?

Một người trả lời:

– Rồi em! Có gì không em?

– Dạ… Em đem tiểu luận trả cho anh Vinh.

Vân trả lời kèm theo một nụ cười hạnh phúc. Vinh có đến lớp nghĩa là Vinh bình an. Vân đã lo lắng cho anh suốt mấy ngày qua.

Anh bạn đáp lại:

– Anh không biết nó chạy đi đâu. Em vào hỏi chị Nha thử đi. Bạn gái anh ấy thì chắc mới biết được anh ấy đi đâu.

Hai từ bạn gái như một mũi tên đâm vào tim vân khiến nó đau nhói. Vân tối sầm mặt, gượng cười rồi nói:

– Vâng… Cảm ơn anh ạ…

Vân vừa quay lưng thì người con trai cười nói:

– À! Con bé khóa dưới làm bẩn tiểu luận của thằng Vinh đây à? Nghĩ sao trong máy tính nó còn bản gốc mà bắt con bé đánh máy lại. Cái thằng! Nó ác thiệt…

Vân đau đớn, mọi cơ bắp như co lại. Cô chạy thật nhanh trên hành lang, bên tai tiếng gió ù ù và hai hàng nước mắt tuôn tràn gò má. Cố sức chạy thật nhanh cho đến khi ngực đau thắt lại vì hụt hơi cô mới ngồi xuống một ghế đá dưới tán cây của trường. Bàn tay buông lơi tập tiểu luận trên ghế. Vân thấy mình thật ngốc khi nghe theo lời Vinh đánh máy lại tập tiểu luận mà không chút suy nghĩ. Bản đánh máy của Vinh chắc hẳn còn nằm trong máy tính, đó là điều tất nhiên. Vân lắc mạnh đầu để xóa đi hình ảnh cô bạn gái dễ thương của Vinh mà hai người kia đã chỉ. Chị Nha ấy Vân đã từng gặp ở quán chè hôm trước. Vân thấy mình khờ dại bị Vinh mang ra làm trò đùa mà không biết. Tất cả, tất cả những gì mà Vinh đối xử với Vân suốt thời gian qua chỉ là một trò đùa và có lẽ nó đã kết thúc từ hôm qua mà Vân vẫn dại khờ không biết. Vân không còn đủ bình tĩnh để đi học hôm đó. Cô bỏ về nhà, nhốt mình trong phòng và khóc cho đến khi lịm đi. Vân mở mắt khi xung quanh trời đã tối om. Cô mò mẫm bật laptop lên và nhìn thấy tin nhắn của Vinh gửi đến từ ban chiều:

– Vân à! Có lẽ em đã biết được hết mọi chuyện từ lúc sáng… Anh xin lỗi! Anh không cố tình lừa dối em đâu. Anh biết đến em từ khi em vào trường đại học, cô bé có ánh mắt rất đẹp và buồn. Anh biết đến em nhiều hơn khi dường như các khóa đều nhắc tên em, cô bé có điểm số luôn đứng đầu lớp. Anh nhìn thấy em mỗi lần em ôn bài ở thư viện, mỗi lần em cùng bạn đến quán chè. Anh thấy em mỗi ngày trên đường đến lớp. Có rất nhiều lần anh muốn hỏi thăm em nhưng có quá nhiều lý do khiến anh không thể đến gần em. Chắc em biết đó là lý do gì… anh đã có người yêu. Anh và chị Nha đã quen nhau từ khi còn học chung cấp ba. Anh biết mình đã sai khi để ý tới em. Đã rất nhiều lần anh dặn lòng rằng không được nghĩ đến em, không được đến gần em nữa nhưng không hiểu sao càng cố gắng xa em thì bước chân anh lại càng gần em. Anh cố tình để em va phải anh để anh có thể trực tiếp nói chuyện với em. Cố tình làm bẩn tiểu luận để có thể bắt đền em. Khi em nhận lời đánh máy lại làm anh rất bất ngờ và rất vui khi đã có lý do để anh trò chuyện với em. Anh không cố ý lừa dối em… và những lời anh nói anh thích em đều là sự thật. Nhưng…những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều… và rồi anh đã quyết định nói ra sự thật này. Anh vẫn yêu chị Nha… và có lẽ tình cảm mà chúng ta có với nhau chỉ là ngộ nhận. Hãy tha thứ cho anh nếu anh đã làm em tổn thương. Nếu cần anh làm gì đó để em trút hết giận thì hãy nói với anh… anh luôn sẵn sàng. Anh xin lỗi em…

Vân gạt nước mắt rồi viết trả lời:

– Không sao! Em biết anh đùa mà. Em cũng không hề đánh máy lại tiểu luận cho anh. Anh không cần phải thấy có lỗi đâu. Em cũng chỉ thích anh như thích một người anh trai thôi. Đừng vì một chuyện vớ vẩn này mà hai anh chị giận nhau là em buồn lắm đấy. Chúc anh chị hạnh phúc!

Vân tắt máy rồi lại chìm vào khoảng không tĩnh mịch. Những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi thấm ướt cả vai áo. Để quên Vinh là một điều thật khó đối với Vân… vì cô đã yêu anh quá nhiều rồi…

… Vân vẫn đi học, vẫn vui vẻ như mọi ngày trước mặt mọi người. Nhưng khi một mình cô lại nhìn hình đại diện của Vinh hồi lâu để nước mắt tự do chảy mặn môi. Trong cặp Vân lúc nào cũng mang theo cuốn tiểu luận của Vinh mà không có lý do. Cô nhớ anh, yêu anh nhưng không thể có anh được. Có những đêm thức khuya chẳng để làm gì để rồi thấy Vinh nhắn tin hỏi thăm mà không dám trả lời. Nhìn thấy hình anh chụp cùng chị Nha trên ngôi nhà gỗ, nụ cười, ánh mắt hạnh phúc của họ làm Vân chạnh lòng. Ngôi nhà ấy dù Vân là người đầu tiên biết được nhưng người cuối cùng và duy nhất được ở đó mãi mãi lại không phải Vân. Cuộc sống êm đềm trước kia sao nay trôi đi nặng nề quá.

Chiều chủ nhật đẹp trời, Vân một mình đi dạo qua con đường mới hôm nào Vinh chở cô đi. Vân ngồi trong quán chè đó, chỗ ngồi đó và tự thấy mình ngốc nghếch khi hình ảnh Vinh hiện về trong tâm trí. Sao chè hôm nay nhạt nhẽo và cay đắng đến vậy. Bất ngờ Vinh cùng Nha bước vào quán. Ánh mắt họ bắt gặp nhau và trái tim Vân lại nhói đau. Vân giả vờ vui rất giỏi. Cô mời họ ngồi rồi nói chuyện rất tự nhiên. Khi phần chè của hai người vừa ra thì Vân nói rằng cô có việc bận nên phải đi về mà thật ra cô chẳng bận gì cả.

Vân ngồi xuống cây cầu Hoa Sứ, miệng cười mà nước mắt rưng rưng, Vân thầm nghĩ:

– Ngốc thật! Mày khóc gì chứ khi người mày yêu đang hạnh phúc thế kia… Mày phải vui lên Vân ạ…

Nói vậy mà sao càng lau thì nước mắt càng tuôn…

Vinh cùng Nha vừa bước ra khỏi cửa quán thì phục vụ chạy ra trao cho Vinh một cuốn tiểu luận:

– Anh ơi! Anh để quên đồ này.

Vinh vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra đó là cuốn tiểu luận mang đề tài và tên của anh. Vinh sững người vì điều đó trái ngược với tin nhắn mà Vân đã nói. Vinh thấy tim mình đau nhói như vừa chứng kiến một chuyện đau lòng. Vinh định chạy đi thì Nha giữ tay lại:

– Anh định đi đâu?

– Anh xin lỗi! Em về trước nhé. Anh phải gặp một người…

Nói rồi anh vội đạp xe đi ngay. Vinh thoáng thấy bóng người ngồi trên cầu Hoa Sứ, trái tim anh mách bảo đó chính là Vân. Anh quăng chiếc xe đạp yêu quý xuống đất rồi vội vàng chạy đến bên Vân. Vân vô cùng ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh. Và càng bối rối hơn nữa khi cô nhìn thấy cuốn tiểu luận đang nằm trong tay anh. Vinh hỏi một cách nghiêm túc:

– Cái này là sao đây Vân?

Vân ấp úng:

– Cái đó… em…

Vinh nhìn thẳng vào mắt Vân với ánh nhìn xót xa:

– Sao em lại nói với anh là em không đánh máy lại?

Vân cúi mặt trốn tránh, Vinh nắm lấy bờ vai Vân với bàn tay run run vì xúc động:

– Em nói đi! Có phải…

Vân không chịu đựng nổi nữa, cô gạt tay Vinh ra và hét lên:

– Phải đó! Đúng là em yêu anh được chưa?

Vân khóc và nói:

– Anh phải biết sự thật, phải biết là em yêu anh đơn phương để rồi thương hại em mới được sao… Anh sẽ nói em thật ngốc, sẽ nói rằng hãy quên anh và yêu một người khác đúng không? Em không quên anh được. Em yêu anh quá nhiều rồi… Mọi thứ xung quanh em dường như đều có hình bóng của anh. Em không thể quên anh được đâu… hãy để cho em được yêu anh dù chỉ là yêu thầm thôi cũng được. Vì quên anh mới là điều làm em đau khổ nhất… Hãy coi như anh chưa biết điều này, chưa biết rằng em yêu anh rất nhiều… được không?…

Vân lấy lại cuốn tiểu luận từ tay Vinh rồi quay lưng bước đi. Mới đến bước thứ ba thì cô không thể bước tiếp được nữa vì vòng tay Vinh đã ôm chặt lấy cô. Anh nói:

– Anh chưa bao giờ thấy thật sự thoải mái cho đến khi gặp em. Anh thấy rất thú vị khi nhìn khuôn mặt ngây ngô của em. Anh đã luôn nghĩ đến em và những lúc em cười. Anh luôn viện cớ để được đi bên em dù chỉ là một chút ngắn ngủi. Từ khi quen em anh đã cười nhiều hơn. Dù anh đã có bạn gái nhưng sao vẫn muốn nhắn tin cho em, chờ tin nhắn của em mặc dù anh đã cố gắng kìm nén. Anh rất muốn được gặp em nhưng không còn lý do nào để anh có thể gặp em nữa. Tại sao anh có người yêu nhưng sao lúc nào hình bóng của em cũng ngập tràn trong trí nhớ của anh?… Không phải “hình như anh thích em” rồi đâu… mà là anh yêu em thật sự rồi… cô bé ạ… anh yêu em!…

Vinh xoay người cô lại rồi ôm chặt cô trong vòng tay. Ánh hoàng hôn úa dần trên mái tóc. Hương hoa sứ thoảng bay quyện vào làn tóc mong manh bay trong gió chiều của Vân. Một tình yêu vừa đến, thật buồn mà cũng thật đẹp.

Vinh chia tay Nha để đến với Vân. Tình cảm bốn năm của Nha và anh đã bỗng chốc tan vỡ vì một tình yêu bất ngờ, tinh khôi của một cô bé lần đầu yêu. Anh đã say mê trong tình yêu của Vân một cách mụ mị mà đến anh cũng không ngờ tới. Anh dường như không thể thiếu Vân dù một phút, lúc nào anh cũng nghĩ tới Vân và luôn tìm lý do để nhìn thấy Vân dù một chút cũng thỏa mãn. Nhưng rồi sự say mê ấy nhạt dần sau nhiều tuần. Anh vẫn nhớ, vẫn yêu Vân tha thiết nhưng mỗi lần nhìn thấy Nha với ánh mắt buồn và nụ cười che dấu nỗi đau thì anh lại thấy thương. Anh vẫn đôi lúc nghĩ về Nha một chút khi đang bên Vân. Vân thì quá đáng yêu và hồn nhiên. Cô cũng say mê với tình yêu đầu mà nào suy nghĩ đến những điều khó khăn trước mắt trong tình yêu của cô và Vinh.

Sau giờ học, Vân đang đứng đợi vinh ở cổng trường thì Nha đi đến. Vân bối rối cúi chào:

– Chào chị!…

Bất ngờ Vân nhận ngay một cái tát vào mặt, Nha nói:

– Mày sẽ chẳng có anh Vinh được lâu đâu. Đồ kẻ cướp.

Vân quá bất ngờ, cô quá sốc đến nỗi tim đập quá nhanh và mặt tái mét lại. Mọi người xung quanh dừng lại đứng nhìn họ. Bấy giờ Vinh mới kịp xô đám đông chạy vào và hỏi:

– Chuyện gì vậy? Hai người làm gì thế này?

Thấy Vân ôm má thì Vinh đã hiểu chuyện. Anh quay qua hỏi Nha:

– Sao em lại làm vậy?

Nha bỗng dưng bật khóc và đưa một vết xước dài còn rướm máu trên cánh tay phải cho Vinh xem:

– Anh nghĩ con nhỏ khiến em như thế này mà chẳng lẽ em không thể phản kháng dù chỉ là một cái tát tai sao?… Anh nghĩ em là thiên thần hay sao mà chịu đựng được… Phải rồi!… em làm sao sánh được với người yêu mới của anh…

Vinh bối rối không biết phải xử lý thế nào:

– Anh… anh không có ý đó. Thôi đừng khóc. Hai người đừng như vậy nữa. Tôi khổ quá…

Vinh nhìn Vân và nói:

– Em ở đó chờ anh.

Nói xong Vinh đưa Nha đến phòng y tế, đám đông giải tán còn Vân thì vẫn đứng đó, sững sờ nhìn Vinh dẫn cô bạn gái gian dối đi trước mặt cô. Nha đã nói dối với Vinh rằng Vân dùng dao lam làm cô bị thương và còn đe dọa nếu còn đến gần Vinh thì Vân sẽ không tha cho. Lần này là ở tay nhưng lần sau thì sẽ là một nơi khác. Vinh rất giận Vân. Anh đưa Nha về nhà rồi đến trường tìm Vân nhưng cô không còn đứng đó nữa. Vinh lâm vào tình cảnh khó xử, anh thương cả hai. Vì Nha chưa từng gian dối Vinh nên những lời Nha nói càng khiến Vinh tin tưởng. Vinh đoán không sai, Vân đang ở cầu Hoa Sứ. Vân đứng lặng thinh, cô chẳng nói gì dù biết Vinh đã đến. Vinh nói:

– Vân à! Anh yêu em, anh đã yêu em nhiều đến thế này mà em còn chưa thỏa mãn sao Vân? Yêu nhau là phải tin tưởng nhau chứ. Sao em lại làm vậy với chị ấy? Anh và Nha chẳng còn gì cả. Tại sao em lại hành động côn đồ thiếu suy nghĩ như vậy…

Vân quay nhìn Vinh với ánh mắt uất hận:

– Thế nào là hành động côn đồ? Em đã làm gì chị ta?

Vinh cười đằng mũi:

– Em lại còn chối sao. Chẳng phải vết thương rành rành trên tay Nha đó sao. Sao em lại làm mà không dám nhận?

Vân cười mà nước mắt tuôn rơi:

– Em làm chị ấy bị thương ư?…

– Chẳng lẽ cô ấy lại tự mình làm mình đau? Nha đâu có điên.

Vân khóc:

– Anh nói… yêu nhau là phải tin tưởng nhau… vậy mà anh có tin em đâu. Bây giờ em có nói gì thì cũng chỉ là dối trá… Anh tin lời chị ta… Chẳng phải anh vẫn còn yêu chị ta sao…

Vinh bối rối:

– Không phải… anh…. Vì anh biết Nha không phải là người như vậy…

Vân nói:

– Thế ra… em là con người xấu xa như anh nghĩ. Em là người ác độc và tàn nhẫn trong mắt anh sao?…

Vinh nắm chặt tay Vân nhưng cô vung tay ra:

– Đừng chạm vào con người xấu xa như em. Chia tay đi! Em không còn yêu anh nữa.

Vinh ngỡ ngàng:

– Vân! Thôi nào. Em đang nói gì vậy?

– Anh nghe rồi đấy. Tôi không còn yêu anh nữa. Hãy mau biến đi! Nếu không tôi sẽ còn hành hạ cô gái kia cho đến khi anh chịu xa tôi…

Vinh tức giận:

– Em quá lắm rồi đấy. Được thôi! Anh sẽ đi như em muốn.

Vinh một mạch bỏ đi, Vân ngã quỵ bên cầu. Ánh nắng cuối ngày hắt hiu chiếu lên gò má long lanh nước mắt. Bên cầu, gió thổi mạnh từng cơn rét buốt. Hoa sứ đã tàn hết rồi…

Vinh đạp xe như bay trên đường phố vắng. Một cơn mưa vội vã xối xuống anh che đi những giọt nước mắt đàn ông đầy cay đắng. Anh không biết mình đang làm gì… cũng không biết trong tim anh yêu thương ai nhiều hơn. Anh dừng lại bên hồ, ngồi ở ghế đá trong cơn mưa bụi lạnh lẽo của buổi xế chiều. Vinh nghĩ về Nha và Vân. Anh cần phải biết mình cần ai để có thể dứt khoát hơn trong chuyện tình cảm. Một chiếc ô che lên đầu Vinh làm anh phải ngước nhìn. Đó là Nha, cô cũng ướt đẫm mưa và đôi mắt cũng đỏ hoe vì nước mắt. Vinh ngỡ ngàng đến nỗi không biết phải nói gì… anh đứng lên nhìn Nha rất lâu rồi hỏi:

– Sao em lại ở đây? Em ướt hết rồi…

– Em đã đi theo anh… em luôn ở phía sau anh… chưa bao giờ em xa anh cả…

– Tại sao… sao em lại ngốc thế…

– Vì em yêu anh… Đó có thể gọi là lý do không? Dù anh phản bội em, dù anh không còn yêu em như ngày xưa nhưng tình cảm mà em dành cho anh thì vẫn vậy. Em đã cố đi thật xa anh… nhưng em không thể… anh Vinh… em phải làm sao đây… khi em còn yêu anh nhiều quá… em…

Nha không kịp nói thêm lời nào nữa vì Vinh đã ôm chặt lấy cô. Trái tim anh quặn đau:

– Anh xin lỗi… anh đã làm em khổ…

Họ ôm chặt lấy nhau trong mưa, hơi ấm từ cơ thể họ sưởi ấm lấy nhau. Đằng xa, một bóng người khác… nhìn họ… mỉm cười… và bước đi…

Vân quay về với những tháng ngày cô đơn. Cô lại sống với hai con người khác nhau: khi một mình và khi gặp mọi người. Vân vẫn còn yêu Vinh da diết nhưng cô nhận ra tình cảm của anh dành cho cô chỉ là chút thoáng qua giống như hương hoa sứ thoảng đưa trong gió mà thôi. Vân cắt đứt mọi liên lạc, cô đổi tên facebook, chuyển nhà trọ và thay cả số điện thoại. Tất cả chỉ là để Vinh quên cô và không tìm cô nữa.

Vài tháng trôi qua, khi một mùa hoa khác lại nở. Khi tình yêu trong trái tim vân đã chịu nằm yên thì cô đã học được cách sống với nụ cười thật hơn. Một ngày nọ vô tình Vân thấy Vinh và cô bạn gái đi từ xa với hướng ngược lại. Vân vội vàng khoác lấy tay một chàng trai đang đi cùng hướng:

– Anh à! Hôm nay mình sẽ đi ăn bánh xèo nhé. Em thèm quá!

Anh chàng bị bắt cóc bất ngờ nhìn Vân với ánh mắt ngỡ ngàng. Vân thì vẫn cứ thao thao một mình, tay cô cứ nắm chặt lấy tay áo anh chàng ấy không rời, mặt anh chàng vẫn rất hoảng. Cô cười và nói:

– Anh không thích bánh xèo à? Hay đổi đi, mình đi ăn nem nướng nha anh?

Vinh và Nha nhìn thấy Vân. Ánh mắt Vinh thoáng chút buồn khi nhìn thấy Vân. Họ lướt qua nhau như không hề quen biết. Đợi bóng Vinh và Nha đã khuất xa Vân mới thở phào buông tay áo chàng trai lạ. Cô cúi đầu xin lỗi rối rít:

– Xin lỗi anh! Xin lỗi anh rất nhiều… đã làm phiền anh quá… em nhận nhầm người thôi…

Anh chàng ngơ ngác, chỉnh lại đôi kính cận và ấp úng nói:

– Không sao đâu… không phiền…

Vân chào anh rồi vội vã bỏ đi. Vân không còn khóc mà chỉ cười một nụ cười buồn tái tê. Người con trai lạ còn chưa hết bàng hoàng. Mồ hôi anh còn lấm tấm trên vầng trán. Anh nhìn theo bóng Vân lướt nhanh trên phố mà tim vẫn còn đập mạnh, anh thì thầm:

– Chẳng phải cô bạn ở nhà trọ đối diện đó sao…

Nắng chiều giòn tan tưới vàng lên khắp con phố. Những chiếc lá xanh rì rào cùng gió hòa quyện với hương tình yêu ngọt ngào đâu đó thoảng bay trong gió…

Hiển Ái

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *