Người mà em bấy lâu thương thầm lại không như em đã tưởng tượng, anh tán tỉnh những cô gái khác, bỏ mặc những tháng ngày bên em.
Anh là người giản dị nhất, chân thật nhất mà em từng gặp. Anh luôn giúp em trong mọi việc, quan tâm khi em bị ốm, làm trò vui khi em buồn tủi. Dù chỉ là những điều nhỏ nhặt thôi nhưng em thấy ấm áp lắm anh biết không?
Chỉ mới hôm trước mình còn nói chuyện, cười đùa với nhau, anh rủ em đi ăn với anh vậy mà em đã từ chối, em không tin rằng em lại sai lầm đến thế. Để giờ đây khi nghĩ lại thấy thật tệ, tệ lắm anh à vì đấy là lần cuối mình gặp nhau.
Khi chia tay chúng ta đã không được nhìn thấy nhau, anh có gọi điện cho em nói rằng anh đi nhé em ở lại mạnh khỏe, nếu có dịp mình sẽ gặp lại nhau. Anh biết không, lúc đó em chỉ muốn tắt ngay điện thoại vì em sợ, sợ lời tạm biệt, em không biết nói gì cả, tay em run lên, con tim em thổn thức như muốn khóc, vỡ nát trăm mảnh.
Chúng ta là hai người lính cùng đi nghĩa vụ, anh là khóa trước em, nhưng anh rất tôn trọng em, điều mà em chưa có trước đây.
Em không biết anh có vui khi ở cạnh em không, còn em thấy thật hạnh phúc khi ở cạnh bên anh, ngắm nhìn anh cười em thấy cuộc sống này thật ý nghĩa lắm.
Anh có nụ cười tươi như nắng vàng rực rỡ trong tiết trời lạnh giá vậy. Chỉ tiếc rằng giờ đây nụ cười ấy đã xa vời với em. Đôi mắt anh rất đẹp, mỗi khi nhìn vào đôi mắt anh em như có thêm động lực, anh trìu mến nhìn em làm em hạnh phúc. Anh hơn tuổi em, thế nhưng em luôn đè đầu cưỡi cổ bắt nạt anh, anh không quan tâm vì nghĩ em trẻ con hiếu động. Em cứ tưởng tình cảm của mình sẽ được anh đáp lại vậy mà…
Hôm ấy, khi tình cờ mở điện thoại của anh em đã sốc. Người mà em bấy lâu thương thầm lại không như em đã tưởng tượng, anh tán tỉnh những cô gái khác, bỏ mặc những tháng ngày bên em. Có lẽ anh chỉ coi em là một đứa em trai thôi sao. Vậy tại sao anh vẫn trêu đùa với em để em hiểu nhầm và giờ đau khổ một mình với những mong ước đôi ta sẽ là một cặp?
Em đau lắm anh biết không, ngày nào em cũng khóc khi biết sự thật ấy. Em không giỏi giấu cảm xúc của mình, vì vậy đôi khi em cáu gắt, giận hờn ra mặt. Em thế đấy. Thậm chí em còn bị ốm nặng cả tuần lễ.
Em không trách anh, vì làm sao anh hiểu được em, vì em sẽ không nói em yêu anh đâu, buồn cười lắm đúng không. Một tình yêu khác lạ như vậy với anh là điều không thể, anh sẽ bị người ta chế diễu, bàn tán.
Nghĩa vụ hết, anh đi về rồi, anh sẽ có những người phụ nữ của riêng mình, làm anh thấy hạnh phúc, những đứa con, thời gian công việc sẽ khiến anh quên em.
Em cũng không biết làm sao nữa có lẽ em sẽ chúc anh hạnh phúc bên người anh chọn. Còn em, em sẽ giấu kí ức của anh vào sâu thẳm trái tim rồi khóa nó lại để mỗi khi nhớ về anh em sẽ bớt tiếc nuối và đau khổ thêm nữa. Nhưng giờ đây nước mắt em vẫn tuôn không ngừng!
Theo Hoàng Đức (Danviet.vn)