Đông đã mãn lúc sương lùa giữa biếc
Lửa soi đêm hắt mười ngón giang hà
Nghe sông chở tháng ngày đi biền biệt
Tiếng gà buồn gáy lạnh phía làng xa
Đông kết nụ lên lau tràn trắng bãi
Mùa qua nhau chân lả lối truân về
Từ dạo sóng mang nguồn chưa trở lại
Là lở bồi dềnh buốt phía chiêm khuê
Ta lỡ dại với hoa vàng bến đỏ
Là bèo rêu heo hắt cuộc giang hồ
Rồi buổi nọ ngồi nghe mùa độc thoại
Dốc tuổi mình ra chén hát nghêu ngao
Ngày sẽ cũ và dáng người sẽ xế
Muộn thêm ta vào lúc dẫm xưa mình
Vui cười đấy cũng khác chi ngùi ngậm
Khi nẻo về rơi chật bóng vô minh
Ngày tháng níu trên tay người lảo đảo
Và đông rơi trên ánh nắng đương lên
Mang lạnh ấm đếm qua từng khôn dại
Buồn cộng vui chưa đủ một vuông mền
Rồi cũng biếc một sân người nắng dự
Tờ xuân bay trong mắt trẻ vô ưu
Men đời ủ trong môi hồng má đỏ
Ngày chưa qua mà đã thấy vơi nhiều
Thơ Từ Linh Nguyên