Đêm qua trời đã mưa từ nhánh cây này
khi những cánh hoa đã mang đi niềm kiêu hãnh của đôi mắt
ánh nến cháy phía sau song cửa
và những lời hỏi không hồi đáp
chúng ta đã dần quên (lãng) những dấu chân về phía ngôi nhà
hôm qua những mảng tường đã di cư về vùng rêu mỏi
Khi tiếng nói cũng rơi vào lặng im
ta ngồi với đại dương sóng vỗ
từ thẳm sâu lời nguyền buông từng mùa mưa
và từng mùa cải đau vàng bến sông
… sông cũng là những lầm lỡ của nỗi đau
để bên dòng trôi của nó những miếu chùa dựng lên theo năm tháng
lá rơi có thể nào đếm được
hôm nào đó trên dấu chân gạch vỡ và vàng rêu trùng phủ tiếng “… Di Đà”
Nhặt mấy vì sao rụng xâu vào mùa trăng cũ
Thả theo dòng mà trôi …
Đêm qua trời đã mưa từ nhánh cây này
khi những cánh hoa đã mang đi niềm kiêu hãnh của đôi mắt
lửa là thứ duy nhất có thể xuyên qua đêm và ru đời về phía ngủ
sự nhạt nhẽo trong đôi mắt biết xót vì chút bụi tro
khi quỳ bên đêm thổi(giữ) lửa
ngoài sân đêm kia là vùng hoang tưởng rộn đầy tiếng mưa và nỗi phiền muộn của côn trùng…
…Trong những suy nghĩ đơn lẻ này có vài vì sao muộn đã sáng như lời sám nguyện
khi mưa đã ngưng rơi
rồi câu chuyện ấy cũng sẽ là một tiếng thở dài trong đêm
rồi ta sẽ lãng(quên) những dấu chân đã cuống về phía ấy
ngày từng đã rất mênh mông !
Phải không ?!
Từ Linh Nguyên
5/2016