Em hỏi anh sao lại chọn nghề y
Có phải chăng đó là nghề cao quý
Anh mỉm cười nói thế nào em nhỉ
Nghề chọn anh, anh đâu thể chọn nghề
Thủa học trò cũng cháy bỏng đam mê
Cũng ao ước trước những tà áo trắng
Cũng ngưỡng vọng những con người thầm lặng
Đã hiến dâng vì sự sống con người
Những đớn đau và cả những nụ cười
Những vất vả được đáp đền xứng đáng
Những ghi nhận không đếm đong gam lạng
Mà tính bằng hạnh phúc của bệnh nhân
Những niềm vui khi người bệnh khỏe dần
Được đoàn tụ cùng gia đình xã hội
Có nhiều lúc cảm thấy mình mắc lỗi
Bất lực nhìn những giây phút biệt ly
Thật đớn đau mà không thể làm gì
Căn quái bệnh vượt ra ngoài tầm với
Trong gang tấc mà sao xa vời vợi
Tiễn người đi không thế nói thành lời
Có ai nhìn thấy áo trắng lệ rơi
Dù không khóc nhưng lòng thì băng giá
Những đêm trắng với bao nhiêu vất vả
Chẳng kêu ca bởi sinh nghệ tử nghề
Dẫu biết rằng vẫn còn tiếng trách chê
Còn khiếm khuyết và phải luôn cố gắng
Sẽ chỉ có những chiến công thầm lặng
Khi con tim biết rung động với đời
Nguyễn Đình Vinh