Không gian ri gỉ tiếng dế
Ánh trăng mật loã lồ
Nhỏ lệ tình trên những nấm mộ chưa kịp xanh lọn cỏ
Lẩn quất đâu đây bóng lân tinh hoá hài
Hình chưa kịp tan
Mà làm sao có thể khiến ta tiêu tan được
Khi trên cõi còn có biết bao trái tim mưng mủ
Ngàn vạn con dòi lúc nhúc bò trong mạch máu
Dòi bọ có thể huỷ phần xác nhưng còn linh hồn phân huỷ sao đây?
Cành phan chiêu hồn
Cầu kiều vớt xác
Bảy bảy bốn chín diêm vương nhốt cõi u minh
Trên dương thế áo the khăn xếp, chị hai nghiêng nón ba tầm chít khăn mỏ quạ
Mặc áo mớ bảy mớ ba, gót ngà guốc mộc, hát câu trao duyên.
Nhớ đêm ngồi tựa mạn thuyền
Nhớ câu ai đã thề nguyền với ai
Bỗng dưng lạc chốn tuyền đài vậy nên hồn không tan, phách chẳng lạc
Lang thang đi tìm người thương
Đêm tình nhân, cô hồn lạnh lẽo
Chẳng chịu bước qua cầu âm dương
Chẳng chịu ngã sông nại hà
Chẳng chịu ăn bát cháo lú
Chẳng sợ tiếng sủa chó ngao
Vẫn quay lại dương gian để tìm người thương cũ
Đêm dị hình liêu trai ta hoang dại gặp nhau
Nguyễn Đình Vinh