Chuyện này tôi nghe được,
Có thật trăm phần trăm.
Trong một giờ học Sử
Ở trường nọ, lớp Năm.
Thầy giáo gọi lên bảng
Cậu học sinh, tên Trường:
“Nói đi, ai ăn cắp
Nỏ thần An Dương Vương?”
Cậu kia nghe, tái mặt:
“Không phải em, thưa thầy.
Chưa một lần thậm chí
Nhìn thấy chiếc nỏ này!”
Quá thất vọng, thầy giáo
Hỏi cả lớp ba lần:
“Các em hãy cho biết
Ai lấy cắp nỏ thần?”
Cả lớp im phăng phắc,
Lấm lét nhìn hai bên.
Thầy giáo tức giận lắm:
“Mời lớp trưởng đứng lên!”
Lớp trưởng, một cô bé,
Vì vùng sâu, vùng xa,
Chưa thành “chủ tịch” lớp,
Liền nói to: “Lớp ta,
Em cam đoan chắc chắn
Không ai lấy nỏ này.
Có thể bạn nào đó
Ở lớp bên, thưa thầy.”
Hôm sau thầy dạy sử
Gặp bố mẹ cậu Trường,
Kể chuyện con trai họ
Không biết An Dương Vương.
Nhưng thầy chưa kịp nói
Thì bố mẹ cậu này
Đã vội vã lên tiếng:
“Oan nó quá, thưa thầy.
Con chúng tôi dẫu dốt,
Nhưng thật thà, ngây thơ.
Thề có trời chứng giám –
Chưa ăn cắp bao giờ.”
Không còn gì để nói,
Thầy giáo sử quay về
Báo với ông hiệu trưởng,
Nổi tiếng nghiêm, khắt khe.
Ông này liền ra lệnh
Phải đuổi học cậu Trường:
“Bé, đã hư, ăn cắp
Nỏ thần An Dương Vương!”
Bố mẹ cậu biết chuyện,
Bèn lên Sở kêu oan.
Nghe xong, bà Giám Đốc
Liền đứng dậy đập bàn:
“Đuổi học? Sao lại đuổi?
Chiếc nỏ đáng mấy tiền.
Hỏi anh Dương Vương ấy,
Nếu muốn, trường mua đền!”
Vụ việc lên đến Bộ.
Xem xét suốt mấy ngày.
Bà Vụ Trưởng Tài Chính
Cuối cùng nói thế này:
“Như vậy là không được.
Ngân sách lấy đâu tiền
Chi những khoản như thế?
Phải bắt học sinh đền.
Nếu không thì vận động
Đồng chí An Dương Vương
Cho qua, mua cái khác,
Khỏi làm phiền nhà trường.
Theo nguồn tin mới nhất:
Vụ mất cắp nỏ thần
Đang chờ Bộ Trưởng quyết
Để trấn an lòng dân.
Nghe nói ông Bộ Trưởng
Đề xuất việc từ nay
Bỏ không học môn Sử,
Nên tôi nghĩ vụ này
Khó lòng mà kết đẹp.
Ông sẽ đuổi cậu Trường,
Dù cậu không ăn cắp
Nỏ thần An Dương Vương.
Khuyết danh