Miền trung ơi bão lũ lại trào dâng
Cho tôi xẻ chia nỗi đau hằn trên mắt mẹ
Những nụ cười tắt trên môi của bé
Những giọt nước mắt rơi khô cạn mặn mòi
Giữa biển nước mênh mông con người thật nhỏ nhoi
Trên nóc nhà những bàn tay chới với
Những mòn mỏi sau bao ngày chờ đợi
Sự xót thương cơ cực những mảnh đời
Bao chắt chiu phút chốc bị cuốn trôi
Bao công sức tuột cuốn theo mây gió
Hết hạn nắng cháy đồng đất miền trung khô nỏ
Xình xịch gió mưa lũ bão chất chồng
Chẳng còn đâu những đôi má em hồng
Chẳng còn nhấp rượu hồng đào say đắm
Chẳng còn nghe những điệu hò sâu thằm
Chẳng còn thấy bên nớ bên ni chỉ còn nước trắng trời
Miền trung ơi khúc ruột của tôi ơi
Tôi quặn thắt thương miền trung vất vả
Đất khô cằn nơi cát và sỏi đá
Biết khi mô miền trung bớt đói nghèo
Lũ tràn về miền trung lại reo leo
Nhà cửa, trâu bò… cuốn theo dòng nước dữ
Phố cổ Hội An… những đền đài dinh thự…
Thiên Mụ – Vân Lâu…cũng bị nước nhấn chìm
Biết bao người Việt Nam mang hơi ấm con tim
Một thùng mỳ tôm, một bình nước trắng…
Một chút xẻ chia với tấm lòng sâu nặng
Lá rách – lá lành bầu bí thương nhau.
Chỉ một chút thôi làm dịu vợi nỗi đau
Ai có thể giúp miền trung hết khổ
Cho ngày mai bão lũ đành nhường chỗ
Chỉ còn thấy trên môi em thơ nở những nụ cười
Thơ Nguyễn Đình Vinh
Ngày 18/12/2016