Em hỏi anh người tiến hóa từ đâu
Anh mỉm cười được sinh ra từ Khỉ
Hai đứa mình thì từ đâu em nhỉ
Em cười tươi từ cánh Phượng vẩy Rồng
Trong chúng ta mang dòng máu lạc hồng
Rồng là cha còn tiên thì là mẹ
Bọc trăm trứng mình là anh em nhé
Không lấy được nhau cùng huyết thống anh à
Ta giật mình về nguồn gốc của ta
Cả dân tộc là anh em một bọc
Khi sinh ra biết ai cười ai khóc
Trăm đứa con sẽ bú mớm thế nào
Mẹ là tiên, tiên thì ở trên cao
Cha là Rồng, Rồng cuộn mình đáy biển
Rồng gặp mây, mây vũ vần tan biến
Mẹ là tiên, tiên ở mãi cõi trời
Tôi lần tìm lại nguồn gốc của tôi
Trong hư ảo khắc lên hình chim lạc
Sự hoài niệm và nỗi buồn mang mác
Sinh ra tôi sao lại giống Tiên – Rồng
Trong thiên hà trong vũ trụ mênh mông
Có nơi đâu giống quê tôi không nhỉ
Hai đứa mình không sinh ra từ khỉ
Mà sinh từ bọc trăm trứng đấy em
Trên ngút ngàn cha mẹ vẫn dõi xem
Xem chúng mình có loạn luân không đấy
Em giật mình ồ thì ra là vậy
Là anh em sao có thể lấy nhau
Để ngàn đời mãi ôm một nỗi đau.
Hải Dương 12/6/2017.
Thơ Nguyễn Đình Vinh