Những ánh mắt sau bao đêm mất ngủ.
Chẳng trong veo như ánh mắt thiên thần.
Những nụ cười không tròn vành cả miệng.
Sau đêm dài thức trắng cứu bệnh nhân.
Làm nghề y phải thế nào em nhỉ
Phải cười tươi không khép miệng bao giờ
Khi khám bệnh không được nhìn nửa mắt
Đừng gác chân nếu đau mỏi lâu dài
Đừng nghe máy khi mẹ cha ốm nặng
Đừng nhắn tin, đừng vặn cổ, ngoẹo đầu
Đừng ngã vật sau một đêm đứng mổ
Đừng gục đầu xuống bàn ngủ em ơi
Phải như hoa khi bệnh nhân khám chữa
Trăm bệnh nhân phải giải thích kỹ càng
Nếu có mệt xin em đừng trót dại
Cố mà nghe, cố mà nói nhé em
Khi nóng giận, nếu người nhà mắng chửi
Bị hành hung cũng nhẫn nhịn em à
Phải cúi mình, em ơi đừng cãi lại
Bởi họ là thượng đế đấy mà em
Nếu uất nghẹn nuốt ngược dòng nước mắt
Bởi vì em đã lựa chọn nghề y
Nghề cao quý, là thiên thần áo trắng
Hãy cười tươi nếu trót bị bạo hành
Tổng thống Mỹ nó ghếch chân lên ghế
Không bị coi vô văn hóa đâu em
Bởi bên đó kiểu văn minh khác lạ
Nên đừng so với văn hóa nước nhà
Khi có mệt phải gồng mình đứng thẳng
Đừng kêu ca đừng oán thán giận hờn.
Phải cúi mình chào bệnh nhân em nhé
Vì đó là văn hóa của xứ ta
Mình cũng chỉ là một người đi trước
Thấy phiền lòng xen lẫn những xót xa
Cũng được sinh bởi tinh cha huyết mẹ
Cũng là xương cũng là thịt là da
Cũng đau đớn cũng vui buồn mệt nhọc
Cũng biết yêu, cũng biết ghét thôi mà
Cũng cơm thịt như vốn đời lẽ sống
Cũng cứu người không mong được ngợi ca
Nguyễn Đình Vinh