Anh bước trong đêm dài tìm em
Màn đêm đặc quánh như mẹt bánh tro
Bít chặt đôi mắt khiến anh không tìm được lối
Bàn chân anh bước vội
Tiếng của đêm như muốn trói ghì
Trong không gian nghe tiếng khóc tỉ ti
Tiếng những con dế gọi tình đạp trên lọn cỏ
Anh vô chạm vào lọn gió
Lọn gió va nhau thành tiếng rủa nhau
Trên khung cửa sổ nhà ai vẫn thức
Bóng ngọn đèn lù mù
In bóng người đàn bà sõa sượi
Người đàn bà không còn thời xuân sắc
Của cái ngày tóc mượt gót ngà
Ánh ngọn đèn hắt ngược bóng chị ta
Hằn trên nền trời lọt qua khung cửa
Những nếp nhăn bị thời gian cắt cứa
Chạm khắc lên màu đen của mẹt bánh tro
Những cơn mơ không biết khóc biết bò
Những cơn mơ chưa khi nào có thật
Anh xòe tay và bóng em vụt mất
Chợt giật mình đó là một giấc mơ
Thơ Nguyễn Đình Vinh