Home > Contend > Trang thơ > Thơ tự do Nguyễn Đình Vinh > Những vần thơ tặng mẹ nhân ngày 8/3 – Nguyễn Đình Vinh

Những vần thơ tặng mẹ nhân ngày 8/3 – Nguyễn Đình Vinh

Như làn gió

Đã nhiều lần ta thường tự nhủ
Mình sinh ra đâu phải do trời
Bao hạnh phúc tinh cha và huyết mẹ

Hóa hồn thành muôn kiếp đời tôi

Thủa lọt lòng nghe mẹ ru nôi
Câu hát vấn vương một thời thơ ấu
Bên cánh võng tiếng chim nào nỡ đậu
Âu yếm bên con giấc ngủ say nồng

Bấy nhiêu mùa xuân hạ thu đông
Mẹ lửa ấm sưởi nhà ta đấy
Sóng trường giang oằm mình trỗi dậy
Kìa bà Trưng bà Triệu oai hùng

Mối tình nào của công chúa Tiên Dung
Dâu phân biệt yêu chàng trai nghèo khó
Nhiếp chính Ỷ Lan công lao không nhỏ
Thay chồng giúp con giữ vững cơ đồ

Biết bao người đã dệt thành thơ
Gương liệt nữ thời nào chẳng có
Dịu mát đêm thu ôi vầng trăng nhỏ
Cả thế gian sao thiếu mẹ hiền

Được làm người ngộ bởi nhân duyên
Nam hay nữ cũng đều do tiền định
Tốt hay xấu mỗi người một tính
Sự trả vay muôn kiếp luân hồi

Phúc phận mỏng tình như làn gió
Chữ nhân nào đã hóa thành tôi

Nguyễn Đình Vinh

 

Mẹ


Hai vai nặng trĩu gánh non sông

mẹ đã sinh ra giống tiên rồng

Từ thủa hồng hoang đi mở cõi

Đưa con khai sáng xứ trời đông

 

Mẹ đã cho ta cả cuộc đời

Ru ta bằng câu hát à ơi

Tần tảo chắt chiu nuôi con lớn

Mẹ là điểm tựa lúc chơi vơi

 

Này đây chiếc áo của mẹ ta

Ngấm mặn mồ hôi lúc xế tà

Trải biết bao mùa mưa nắng gió

Đôi bàn tay mẹ dệt gấm hoa

 

Nguyễn Đình Vinh

 

 

Ước gì

Ước gì trở lại ngày xưa
Lúc tôi còn bé mẹ đưa đến trường
Mẹ dành tất cả yêu thương
Có quà bánh mẹ thường nhường cho tôi

Mái tranh xưa ướt dột rồi
Chỗ khô con ngủ mẹ ngồi che mưa
À ơi tiếng mẹ ru chưa
Lời ru mẹ cất tôi vừa ngủ ngon

Đêm đêm trăng khuyết trăng tròn
Các con say giấc mẹ còn làm cơ
Bây giờ tóc mẹ bạc phơ
Chân đi không vững mắt mờ xa xăm

Ước gì tôi mới mười năm
Cho mẹ trở lại tuổi xuân không già
Ngóng trông buổi chợ mua quà
Những mong sống dưới mái nhà tranh quê

Nguyễn Đình Vinh

 

Vu Lan và bài Ước gì của Nguyễn Đình Vinh

Lời bình của Tú _Yên

 

Con muốn nói rằng: Con yêu Mẹ lắm !
Người đã cho con trái tim nồng ấm dịu dàng…

Ngày xưa giờ đã ngút ngàn…
Vẫn về trong giấc mộng tàn cuối đêm !

Vâng !
Từng ngày, từng tháng, từng năm…
Thời gian trôi đi…đi mãi…và không bao giờ quay lại…
Biết bao nhiêu thứ trên thế gian nầy cứ cuốn hút đời ta. Vũ trụ xoay vòng, vũ trụ bao la…con người là một sinh vật nhỏ bé vô cùng trong khoảng không vô tận !
Nhưng có lẽ, những gì hiện hữu trong tâm linh con người lại càng thăm thẳm, khôn lường: Đó là Tình yêu
Và trên hết của lòng yêu thương giữa người và người…không giới tuyến, không phân chia…dù bất cứ đâu, bất cứ nơi nào trên trái đất…có một tình yêu không gì so sánh được: Tình yêu của Mẹ

Vu Lan lại về…
Từ muôn đời nay, cứ mỗi năm đến rằm tháng bảy, thì ai ai, dù đang làm gì, dù đang ở tận nơi đâu…đều có một thoáng bâng khuâng nhớ về…Mùa báo hiếu.
Tháng bảy về…năm qua năm…Tôi – buồn lại thêm buồn ! Mùa báo hiếu… như một lời nhắc nhở…như một bước quay về…luôn khiến Tôi hoài vọng thật nhiều đến người Mẹ thân yêu…

Ước gì trở lại ngày xưa
Lúc tôi còn bé Mẹ đưa đến trường
Mẹ dành tất cả yêu thương
Có quà bánh Mẹ thường nhường cho tôi

Đó là 4 câu mở đầu cho bài thơ Ước gì của Nguyễn Đình Vinh.
Thật giản dị, thật bình thường…Nguyễn Đình Vinh với gần nửa kiếp con người, vẫn ngong ngóng về một thời xa…xa lắc ! Thời gian trôi đi, nhưng trong tận cùng tâm hồn của mỗi chúng ta, có lẽ sẽ không bao giờ quên được những bước chập chững đầu đời với sự chăm bẳm dắt dìu của Mẹ !
Thơ Vinh chân chất, nhẹ nhàng…có một chút gì đó chân quê, mộc mạc…lại dễ khiến mủi lòng cho Tôi…cho những ai đã không may mất Mẹ trên đời !

Những cử chỉ thật đời thường…Mẹ đã hy sinh, đã gian khổ để nhường lại cho con những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống của mình

Mái tranh xưa ướt dột rồi
Chổ khô con ngủ Mẹ ngồi che mưa
À ơi tiếng Mẹ ru trưa
Lời ru Mẹ cất tôi vừa ngủ ngon
Đêm đêm trăng khuyết trăng tròn
Các con say giấc Mẹ còn làm cơ…

Những nét chấm phá trên một bức tranh thơ ấu, Nguyễn Đình Vinh như lần giở từng trang hoài niệm vẫn nằm im lìm trong ký ức nhạt nhòa…dù đã qua đi, không bao giờ quay lại…nhưng mãi mãi vẫn âm ỉ trong lòng của mỗi con người chẳng thể nào quên !
Thú thật rằng, lần đầu đọc bài thơ Ước gì của Vinh, Tôi chỉ ngờ ngợ trong lòng một điều gì đó…như xa xôi…như bâng khuâng khó tả, mà hình như cũng ấm áp và gần gủi đến không ngờ…Để rồi đọc lại lần 2…lần 3…Tôi bất chợt nhận chân rằng: cái điều gì đó mông lung, mờ ảo…chính là nỗi đau đáu nhớ về bóng dáng Mẹ thân yêu ! Những cử chỉ đầy ắp trìu mến, sự bao dung và lòng hy sinh vô bờ bến… Mẹ đã nhường đi cho con tất cả…không đắn đo, không do dự, không tiếc nuối, ngại ngần !
Những hình ảnh trong thơ Nguyễn Đình Vinh, chẳng có gì trau chuốt, chẳng có gì cầu kỳ…nhưng lại toát lên nét đẹp tột cùng với bóng dáng thân quen của người Mẹ, với tình yêu vô bờ bến dành trọn cho con cái của mình.

Bây giờ tóc Mẹ bạc phơ
Chân đi không vững mắt mờ xa xăm

Mẹ già rồi !
Hình ảnh Mẹ với: tóc bạc phơ, với chân đi không vững…khiến lòng ta chợt như chùng xuống, như lặng đi…và ta cảm thấy đau xót vô cùng !
Thời gian quả là khắc nghiệt và tàn nhẩn !
Bao nhiêu tất bật của cuộc đời…những tháng ngày vất vả, cực nhọc chỉ với ước mơ cháy bỏng trong lòng là mong muốn con mình được hạnh phúc đã khiến Mẹ già còng lưng theo năm tháng.
Thời gian đã tàn phá cả một thời xuân trẻ…để Mẹ ta mỏi mòn với đôi mắt thiếu nữ ngày nào giờ đã mờ yếu, xa xăm !

Ước gì tôi mới mười lăm
Cho Mẹ trẻ lại Mẹ chăm tôi mà

Nguyễn Đình Vinh đã cho ta một liên tưởng thật sâu lắng: Ngày tôi mười lăm tuổi… Mẹ tôi còn trẻ lắm !
Ở đây, Nguyễn Đình Vinh đã thật sâu sắc trong một ước mơ thật trẻ thơ. Không phải là: Tôi mười lăm để được Mẹ chăm bẳm hay nuông chìu, âu yếm_
Tôi mười lăm để được vòi vĩnh hay nũng nịu đòi quà… Mà đơn giản: Tôi mười lăm để Mẹ tôi ” trẻ lại “… Tôi đã thật sự xúc đông với những câu thơ…thật thà đến ngây ngô, những cũng đầy ắp tình cảm chân thành của một tấm lòng hiếu thuận.

Ngóng trông buổi chợ mua quà
Những mong sống dưới mái nhà tranh quê

Quê hương…
Cho dù chỉ là một mái tranh nghèo, một con đường đất ngoằn ngoèo trơn trợt, Đình Vinh vẫn muốn được trở về…vì nơi ấy có Mẹ…

Vu Lan_Mùa báo hiếu

Tôi muốn viết về Mẹ của Tôi.
Và bài thơ Ước gì của Nguyễn Đình Vinh, đã như một hồi ức cho chúng ta phải luôn tự nhắc nhở mình rằng: Thật diễm phúc biết bao khi ta được mãi mãi sống yên bình trong vòng tay yêu thương của Mẹ

Có một câu hát, mà cứ mỗi lần Tôi nghe, là mỗi lần lại rưng rưng nước mắt

Mẹ già như chuối Ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lao

Tình Mẹ thơm lừng ngan ngát và mềm dịu biết bao !
Tình Mẹ ngọt ngào, đầy ắp…luôn vấn vít quanh đời như hạt lúa, như bát cơm mà ta luôn cần thiết mỗi ngày
Và tình Mẹ…là tất cả những gì trân quí nhất trên thế gian mà tạo hóa ban tặng cho những người con.

Mồ côi…khổ lắm ai ơi !
Đói cơm, khát nước không người nào lo…

Lời nhạc thật trầm, thật nồng nàn…như hòa quyện với lời thơ của Nguyễn Đình Vinh…cho ta luôn muốn quay lại ngày xưa…để được mãi là đứa trẻ thơ…an lành bên gối của Mẹ hiền yêu dấu !

Sóc trăng mùa vu lan

Tú Yên

 

 

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *