Home > Contend > Trang thơ > Thơ tự do > Chùm thơ Lữ Thị Mai 1

Chùm thơ Lữ Thị Mai 1

Đức tin

thứ 6 ngày 13, cuối mùa Chay Thánh!
tôi gói đức tin vào chiếc áo len với hơi người căng chật

của buổi mai sương móc sa đà
mang đến một nơi
xem đó như một tặng vật hay món quà kí ức

anh từ đâu đến đây?
chú dế trũi hỏi tôi trong đêm suông nhờ nhợ trắng
nơi đó có loài hoa hồng leo sáng sáng tôi mang tặng người tình
chúng mở hồn nương náu tường mây
mở buồn trong những bàn tay xòe bung điển tích

có thật không những đêm trăng?
chú sóc nâu nhặt quả thông khô trong khu rừng rậm
khóc ơ hờ chuyện cổ
sóc mẹ mất con không tìm

có thật không những cánh đồng
cuống rạ trơ cằn thớ đất?
búp cỏ dại nở hoa mặt trời

ngôi nhà đức tin bốn bề căng chật
hơi thú hoang và cỏ hoa
phép nhiệm màu thần tiên cũng không thể làm chúng đồng điệu và hòa nhập

bây giờ mùa thu!
(biết vậy bởi sáng nay nàng nhắc tôi đã hết mùa hoa cũ)
chiếc bình đất nung đựng đầy nỗi nhớ
ngoài hiên chơ vơ ánh nhìn

bàn tay từ bi nào gom đức tin ra khỏi những giấc mơ
về đậu lại trên cành lúc lỉu.

giấc...

…và chạy miết trên đồng lạ, giữa loài hoa lạ
mải tìm bông cúc vẹn nguyên…
hình như,
tiếng đồng hồ chẳng giúp gì cho sự thức tỉnh trong em
giày vải u buồn
ngón chân mỏi mệt!

anh đừng nhắc nữa về những giọt mưa trên mí mắt đêm
đừng nói thêm gì về một cái tên vụt hiện
hãy để em đánh thức
bằng hơi tay lạnh
rùng mình tất cả giác quan

sáng thức dậy
chẳng biết ánh mắt ai, bàn tay ai đẩy ô cửa sổ ngày nào cũng mở
hàng cây nhí nhách đâm chồi
chiếc vỏ già ngủ suốt mùa đông cũ
xù xì ảo vọng khô khan

chăn ấm trùm cơn ngái ngủ
hơi lạnh khiến anh buồn thêm
lại gọi anh
vẫn gọi anh
em bướng bỉnh giữ âm thanh thường nhật

…làm sao để đặt một cái tên lạ
cho cánh đồng lạ,
cho loài hoa lạ
Con bướm nâu rũ phấn bạc nỗi niềm

bông cúc trắng nhìn nghiêng ô cửa
cánh mỏi quay về cơn mê.

Khoảng cách

Nơi dòng sông mang dáng hình
Chảy loang thành đường chỉ tay những buổi chiều
Như tôi và em đã mơ
Rồi cùng gặp lại ở một nơi nào đó

Bậc đá lặng câm
Nước của ngàn năm Thác Bạc
Hình như em khóc!
Lừng lững trên cao tóc cội buông dòng

Chỉ còn cách một bước chân, một bước chân
Vỡ oà trong hơi thở
Sương như phép nhiệm màu bủa vây ý nghĩ
Vì em (hay tôi) rất giống một người
Vô tình gặp ở một nơi nào đó

Như chúng ta đã gặp
Một dòng sông mang bóng hình mây
Những mảng nắng vạm nửa đồi khói ám

Bậc bậc cầu thang
Bậc bậc lặng câm
Chỉ còn cách một bước chân
Một bước chân

mưa ngoài ô cửa

lạc giọng hót chú chim xa bầy
nhập nhòa chiều ướt áo
cánh chuồn kim trú vào chật vật
bời bời kí ức tháng năm

mỏng mảnh những móng tay vẽ hình giọt nước
tách cà phê ủ hương xa lắc
mưa gầy sợi ấm khăn choàng
xầm xì bản lề cánh cửa

như giọt ngâu vẫn tự huyễn hoặc mình
em phác thảo ra hình dung phố
hay ta lại hẹn nhau lần nữa?
cuối đường tròn mắt ô…

nghe cựa quậy bức tường loang ố
đêm vẫn gối đầu lên một cánh tay
người về từ ngày cũ
bước qua nhưng nhức áo choàng

không nhớ rõ ai đó đã nói với mình
em buồn hơn cỏ
hay ta lại hẹn nhau lần nữa
ngón tay buông khát gầy qua cửa…

Cột buồm tháng năm

Muốn nhắc nhiều bằng tất cả hình dung
Về cột buồm tháng năm, về những đêm bập bùng khơi xa mất ngủ
Cá nối cá, sóng lấn sóng, gió tiếp gió
Bóng cả đại dương rười rượi khoang thuyền
Hò ơ!

Đêm
Thức
Bạc đêm
Thoai thoải
Căn cớ mặn chát
Mép biển linh cuồng
Dắt chật lưng sóng vờn chân sóng
Dắt chật bình an biển lặng
Muối thấm đau
Quầng ngực
Trễ tràng
Ta
Lại giong khơi bằng cột buồm cứu rỗi
Đêm
Là trăng?
Là em?
Cát vàng đuổi hình bắt bóng

Hò ơ!
Sải tay vươn tít ngoài khơi
Kéo mặt trời dày nêm mắt lưới
Em chải tóc chiều không biết đợi
Cát vàng trổ nụ gót chân…

Những dây người nối giữa thẳm xanh
Niềm tin xiết chặt
Lớp lớp ngã xuống lòng sâu
Linh hồn dựng cột buồm vút sóng
Biển đảo ngàn năm
Hải âu điềm nhiên một sự bất phân giữa trập trùng thanh âm òa vỡ

Bây giờ đang ngồi bên em!
Lặng thinh những cột buồm
Xanh hơn tiếng tủi hờn trước biển
Hôn em! Hôn em rồi ra khơi
Phố lân tinh vây bủa cung đường sóng
Thức căng giấc dài…

Muốn nhắc nhiều bằng tất cả hình dung
Đêm là trăng là em
Là giờ khắc những cột buồm tụ hội
Trở giấc ngàn nụ hôn vòng ôm làn da cháy khạn
Đốt cháy thầm thì

Hò ơ!
Đã có nhiều cuộc đời trong mỗi giấc mơ!

Lữ Thị Mai

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *