Bóng đêm trút xuống mầu giải oan
Trên tóc người đàn bà tối đen hư hoặc
Tiếng của lá cây rủa nhau
Rớt xuống dấu chân không còn nhan sắc
Ô cửa tò vò
Phía sau nó là tổ ấm của tiếng khóc trẻ thơ lạc nhịp vợ chồng
Mùa tiếp mùa
Ngày tiếp ngày
Trên ngực người đàn bà trở dạ gió mùa đông
Cái trở mình lệch đêm
Và ánh mắt khuyết mòn nguyệt thực
Người đàn bà giữa đêm còn thức
Ánh đèn vàng hắt lên
Trần Phương Dung