Không còn chiến tranh vẫn phải chia xa
Vắt vẻo nhớ mong tựa khi ở hai đầu chiến tuyến
Thời hòa bình mà như trong chuyện
Nỗi nhớ mong manh nỗi nhớ hai đầu
Sắc trầm buồn hòa phối với mầu nâu
Những kỉ niệm quyện hòa cùng sắc tím
Mầu của mây ám mầu bịn rịn
Mầu cuộc tình cứ trao gửi long lanh
Em là niềm sâu kín trong anh
Là chút gộp men của trời và đất
Anh muốn ướp tình hai ta trong mật
Ngàn năm rồi sóng sánh không tan
Buốt trời chiều ngát một nhành lan
Trên triền đá mà không hề phai sắc
Dù khô hạn dù gió mưa vùi dập
Vẫn hiến dâng, trao gửi nhau rồi
Em làm thuyền anh làm gió đẩy trôi
Anh làm biển hòa tan em trong ấy
Biển mặn mòi nên khát khao mãi vậy
Mong manh buồn mong manh…Lại mong manh
Thơ Nguyễn Đình Vinh