CHÂN DUNG CỦA THỜI GIAN
Những cánh cửa gỗ
nặng nề
ót ét..
khép
mở.
Những hiển thị ngày 8-3:
răng nhuộm đen
áo nhuộm nâu
vất vưởng
vào
ra…
trong những chiếc bóng nhếch nhác gầy guộc.
Sự đợi chờ 10 năm
sự đợi chờ 20 năm
sự đợi chờ bạc tóc
sự đợi chờ thành đá…
Có nhiều loạt vỗ tay
có nhiều tấm bằng khen
có nhiều bài diễn văn long trọng
và…
cũng có một vài tiếng chép miệng từ phía cuối hội trường.
Những hiển thị ngày 8-3:
vẫn bỏm bẻm nhai trầu và đưa tay quệt mép
họ thản nhiên nhai nhả thời gian –
như chính mình từng chịu sự nhai nhả…
Người ta thấy họ thiêng liêng trong sự sinh ra và lớn lên chỉ để lấy chồng rồi thủ tiết
còn họ thì lặng lẽ cười với nhau…
Để rồi lại trở về với những cánh cửa gỗ:
nặng nề
ót
ét
khép
mở…
họ lặng lẽ cầu mong cho ai đó trở về.
Và :
ai đó trở về
và:
ai đó không trở về…
Những hiển thị ngày 8-3
lại nhặt nhạnh màu xanh trong mớ rau của họ đã vàng
và bỏm bẻm nhai trầu với phía ngõ.
NGƯỜI THỔI SÁO
Còn ai nhắc với Chử Đồng Tử
trên vách cũ hay trong tranh ố
cây sáo trúc nằm không
một đêmTiên Dung lầu khuya khóc
một đêm tận đam mê chạy vụt xuống dòng sông
một đêm từ bến lên
tiếng sáo tràn tóc ướt
một đêm về trên vách
tôi gặp đôi môi mình
dính chặt vào lỗ thổi
âm vang…
NÉT GỢI
Chúng mình tìm tuổi thơ anh
cây đa đầu làng mùa xuống tóc.
Những tua vệt của ngày
của đêm
của mỗi âm thầm…
những vòi đa vươn lại.
Tuổi thơ anh từng tua sáng của trăng
từng hơi thở vươn sâu rễ sống
đến với từng thớ đa.
Em với những cánh tay trần luồi luội
có xanh được cho anh những chiếc vòi trẻ thơ.
Chưa nguôi niềm vui
không vơi nỗi buồn.
Chúng mình cần hái thêm sức lực
để bám từng luồi luội ấy leo lên.
Trên mỗi ngón thon ngời của em
mở những mắt tinh mơ như lá.
Đêm
Hằng đêm…
Mặt trăng cùng các vì sao đi vắng,
Xóm làng tôi
thăm thẳm
lặng im.
Những ngôi nhà như những con chim lớn,
suốt một đời cụp cánh,
Bài ca của lũ dế vẫn rè rè phát ra từ những chiếc loa hình cỏ dại.
Tôi thắp lên một mặt trời bằng củi khô
Lặng lẽ ngồi hong những gì không nói được.
THƠ ĐÊM
Điếu thuốc trên môi như một mẩu que hàn,
Dí vào khoảng không tóe lửa.
Như hàn gắn điều gì !
Như phá bỏ điều gì !
Khói trắng bay như người say nhảy múa,
Những con đường vật vã dáng hình say.
Chân mê đọa trật giày quá khứ,
Những phận đời mất chuẩn ngả nghiêng quay.
Đêm không trăng cũng chẳng một vì sao,
Ánh lửa thuốc như niềm tin sót lại.
Em trượt dài qua ta, ta trượt dài qua khói,
Trái đất trượt dài qua vũ trụ đặc đen…
Tháp nhà thờ chót vót vươn lên
Bên vệ đường có người nôn ọe…
Sự thật ra đi bao giờ không rõ,
Dối trá hiện hình từ thuở biết che thân.
Điếu thuốc trên môi như một mẩu que hàn,
Dí vào khoảng đêm tóe lửa.
Chân lí nào soi tỏ mặt cho ta ?
Xin cầu nguyện,
Xin mỉa mai,
Nguyền rủa
Môi mỉm cười về phía mặt trời lên…
Nguyễn Anh Tuấn