Như trăng lưỡi liềm
Sự xúc phạm treo lửng lơ trên đầu bạn
Mỗi tháng vài ngày
Bạn nhìn thật sâu vào phần tối tăm ẩn khuất trên cao
Có phải từ phần tối ấy, ôi Đấng Sáng Tạo!
Con cái Ngài bị đuổi khỏi khu vườn
Với hành lý – một tự do đau khổ
Với bạn đường – luôn bất trắc phản bội
Cho đến tận bây giờ người ta vẫn vẽ hình Ngài
tưởng tượng thêu dệt trên giấy trắng bóng
theo hình ảnh của bao kẻ viết sách tăm tối
Con rắn hóa thành sợi chỉ buộc những vai sách với nhau
Đã lâu tôi cùng bạn buông bỏ những cuốn sách như thế
Ngoài kia lại đến ngày trăng lưỡi liềm
mang màu vàng hoa cúc nơi khu vườn cổ xưa
nhưng bị nguyền, nên phần sáng chỉ còn hình một lưỡi cong đáng sợ
29 – 5 – 2013
Giang Hàn Thủy