Một mình ta lên Cực Bắc giữa mùa Đông
Sương mỏng như khăn choàng ngang ngực núi
Hoa đào dưới thung xa chập chờn mời gọi
Rượu ngô dịu hay nồng… Anh chẳng hiểu được đâu!
Mình ta chập chờn giữa đá, giữa hoa lau
Hoa bạc hà tím mơ, neo nỗi niềm chờ đợi
Mèo Vạc, Yên Minh, Đồng Văn… Núi vờn đợi núi
Trập trùng ta… Neo bóng những chờ mong!
Quản Bạ ngập ngừng giăng mắc giữa chiều đông
Phiên chợ sớm nồng nàn trong quẩy tấu
Tóc lau xoã, bơ phờ sau thân giậu
Bờ rào đá im lìm, cất giấu những lời thương…
Ta đến rồi đi… dẫu chạm cửa mùa đông
Dẫu đã ngấm đến tận cùng buốt giá
Dẫu đã gặp miên man sắc tuyết trùm trên đá
Dẫu bạc hà tím như thơ níu giữa đôi bờ
Dòng Nho Quế dịu dàng vẫn cuộn giữa thung mơ
Đá vẫn trập trùng gối đầu chờ đá
Hà Giang… Dẫu Say Ta vẫn là khách lạ
Gửi thắng cố nồng nàn vào quẩy tấu tới sông Lô!
Trương Thị Thương Huyền