Biển kia sao níu trăng về
Sóng gào khản cổ ai thề với ai
Thuyền trăng trôi mãi trôi hoài
Dã tràng xe cát xe hoài bao năm
Giận chi rau cải rau răm
Câu Kiều mà nát trăng rằm cũng tan
Bạc đầu con sóng mơn man
Tình thôi trống vắng buông màn khoái sương
Xá chi câu hát vô thường
Câu ca bỏ ngỏ ai đường nấy đi
Thương thay thân phận nữ nhi
Giận chi rau cải, giận gì trăng trong
Lúa non sao nỡ ngắt đòng
Sao rơi đáy mắt cho lòng tương tư
Một lần nhớ một lần dư
Một lần khóc một lần thu mây ngàn
Tình ơi sao chẳng chứa chan
Gió lay lay động rung màn châu vương
Vần thương nỡ cạn gối giường
Sóng mơn man gọi vô thường phôi phai
Khi nào cất gọi mắt nai
Mà nay sao bỏ trang đài lệ tuôn
Xé toang hết cả ngọn nguồn
Câu thơ chết đuối hết buồn hết mong
Tình thôi nén chặt trong lòng
Thân em phận gái má hồng dở dang!