Home > Contend > Trang văn > Tùy bút > Trường sa trong tôi

Trường sa trong tôi

Trường Sa – vốn đã rất đỗi thân thương và quen thuộc đối với mỗi người Việt Nam, giờ lại càng gắn bó, thân thương hơn với tôi.
Tôi luôn mơ ước và khát khao cháy bỏng được đặt chân lên những hòn đảo xinh đẹp, thiêng liêng của Tổ quốc để được mang những tình cảm chân thành và sâu sắc nhất tới những người đang ngày đêm canh giữ biển trời.

May mắn đã đến – tôi là sinh viên duy nhất của Trường đại học Nha Trang được ra với Trường Sa trong hành trình “Tiến về biển, đảo quê hương”. Tôi thực sự bất ngờ. Cảm giác vui sướng xen lẫn háo hức vẫn còn đang mãnh liệt trong tôi cho tới bây giờ. Thế là ước mơ bấy lâu của tôi nay đã trở thành hiện thực. Trường Sa không còn là những hình ảnh từ các phương tiện thông tin đại chúng, mà hiện hữu rất thật, rất sống động.

Ngày 19/4/2013, tôi cùng đoàn rời cảng Cát Lái – thành phố Hồ Chí Minh để theo tàu HQ561 ra đảo. Dù đã chuẩn bị trước nhưng tôi vẫn ngỡ ngàng khi lần đầu tiên được đặt chân lên con tàu của hải quân nhân dân Việt nam để ra với Trường Sa.
Sau nhiều giờ vượt biển, khi đặt chân đến đảo, một niềm vui, niềm hạnh phúc lại òa về trong tôi khi được các anh chiến sỹ và nhân dân nơi đây đón tiếp rất nhiệt tình và nồng hậu qua ánh mắt, nụ cười và những cử chỉ thân thiết, nồng ấm. Sự mọi mệt mỏi bởi sóng gió dường như tan biến khi tôi được nhìn thấy rnét mặt rạng rỡ, quyết tâm và hạnh phúc của các anh chiến sỹ và những em nhỏ.
Những ngày đến với Trường Sa là những ngày đem lại cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau và để lại trong tim tôi nhiều ký ức đẹp. Tôi đã thực sự cảm động trước những tình cảm chân thành và sâu sắc của những em nhỏ trên đảo Trường sa lớn. Dù các em phải chịu thiệt thòi, không được sống một cuộc sống như những đứa trẻ khác ở trên đất liền nhưng tôi nhìn thấy trong mắt các em luôn chứa đựng niềm tin và sự kiêu hãnh bởi các em đang trực tiếp đóng góp sức mình để làm nên hình ảnh gần gũi và bình yên cho biển đảo quê hương. Hình ảnh ngây thơ, trong sáng, đáng yêu ấy với những cử chỉ, câu nói, bài hát chan chứa tình cảm của các em luôn hiện về trong tôi trong suốt cuộc hành trình. Nghẹn ngào không nói nên lời khi nghe các em tâm sự và hát những bài hát về Trường Sa “Biển này là của ta, đảo này là của ta – Trường sa…”.
Tình cảm đối với Trường Sa không chỉ người lớn mới có mà những đứa trẻ đang tuổi chỉ biết ăn, biết ngủ, biết học, biết chơi cũng vậy. Điều đó, chỉ có những ai được đặt chân đến nới đây mới có thể cảm nhận đầy đủ. Và chính điều đó đã làm nên sự thiêng liêng của Tổ quốc tại quần đảo thân yêu này.
Chúng tôi cũng đã nói chuyện, giao lưu với cán bộ, chiến sỹ trên đảo. Sự trẻ trung, thoải mái pha chút hài hước của các anh khiến chúng tôi cảm thấy rất ấm áp và gần gũi. Chỉ dành cho nhau mấy giờ đồng hồ nhưng trong lòng mỗi chúng tôi đều mang nặng những tình cảm đặc biệt và sâu sắc. Các chiến sỹ và nhân dân trên đảo – những con người kiên trung nơi đầu sóng, ngọn gió luôn nở những nụ cười rạng rỡ, những cái ôm thật chặt, những tình cảm, hơi ấm từ đất liền, từ đồng bào cả nước dành cho Trường Sa.
Đến với Trường Sa tôi mới thấy được vẻ đẹp rất đáng quý, đáng trân trọng của Trường Sa và con người ở nơi đây. Những thứ tưởng chừng như đơn giản lại trở nên tuyệt vời đến như vậy. Chỉ cần những bãi san hô nổi lên cũng đã thấy sự sống, những trụ thép, bê tông thật dài cũng xây dựng nên một nhà dàn DK hiên ngang chống chọi với bão táp, những cây phong ba, cây bàng vuông cũng đủ để bảo vệ đảo trước những cơn sóng dữ. Hay chỉ cần một con ốc nhỏ bé cũng có thể gửi gắm được biết bao tình cảm của các anh chiến sỹ dành cho những người ở đất liền như chúng tôi.
Vẻ đẹp của cảnh vật cộng hưởng với vẻ đẹp của con người nơi đây đã tạo nên một bức tranh về Trường Sa thật đẹp, gần gũi và hùng vĩ. Tất cả mang đến cho Trường Sa những diện mạo khác nhau nhưng đều rất tuyệt vời. Đặc biệt là con người ở nơi đây, luôn vui vẻ, niềm nở và không quản ngại cái nắng chói chang, cháy da cháy thịt của buổi trưa oi bức để cùng chúng tôi đi tìm những chú ốc nhỏ, những rạn sạn hô đá… và trên môi đầy nắng của các anh luôn nở những nụ cười hạnh phúc.
Trong suốt chuyến hành trình, mỗi đảo chúng tôi ghé thăm đều để lại ấn tượng rất sâu sắc. Sự chia sẻ của các anh đã làm tôi cảm nhận được những vất vả, khó khăn và sự hi sinh thầm lặng của những người chiến sỹ đang ngày đêm cầm súng đứng giữa biển trời để bảo vệ Tổ quốc. Đó là nỗi vất vả khi mùa bão tới, sóng biển ôm cả căn nhà các anh đang ở; đó là sự khó khăn khi thiếu nước ngọt, thiếu rau xanh và thực phẩm. Dù khó khăn nhưng các anh vẫn kiên trung, bất khuất và luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng hi sinh để bảo vệ biển đảo của quê hương đất nước. Thật đáng khâm phục cho những hi sinh của các anh, những người anh hùng thực sự. Tôi vẫn nghe đâu đó bài thơ của một người chiến sỹ:
Cuộc sống nơi đây tháng ngày dài thế kỷ
Sáng, trưa, chiều, tối chỉ từng ấy bước chân
Đồng đội anh những đứa mình trần
Chân không dép vẫn vui cười sáng tối
Họ là những anh hùng trong thời kỳ đổi mới
Nhận hi sinh cho Tổ quốc yên bình.
Tôi hãnh diện, tự hào khi đất nước tôi có những con người như thế. Các anh đã hiến trọn tuổi thanh xuân và cả cuộc sống đủ đầy ở đất liền để đến với Trường Sa, nơi đầu sóng, ngọn gió. Bao anh đã lấy thân mình đề bảo vệ sự bình yên trên biển, để rồi mãi mãi ra đi giữa biển khơi. Các anh đã ngã xuống khi tuổi đời còn trẻ bởi một cơn bão lớn làm đổ nhà giàn DK. Trước khi bị cuốn đi bởi con sóng hung dữ, Đại úy Vũ Quang Chương đã ôm lá cờ đỏ thắm vào lòng, anh ra đi để lại nỗi xót thương vô bờ cho đồng đội, cho bố mẹ già, cho vợ hiền và những người thân. Trước khi hi sinh, đồng chí Nguyễn Văn An luôn khát khao được gặp đứa con trai chưa một lần thấy mặt, anh vẫn cố gắng duy trì sự hoạt động bình thường của máy phát điện để thắp sáng cho đồng đội giữa đêm giông tố. Thượng úy Nguyễn Hữu Quảng đã động viên đồng đội, đoàn kết, bám sát, hỗ trợ nhau chống chọi với sóng dữ, anh đã nhường chiếc phao cứu sinh và miếng lương khô cuối cùng của mình cho một chiến sỹ yếu nhất rồi anh ra đi thanh thản vào lòng biển. Nghe xong câu chuyện này từ một cán bộ chiến sỹ hải quân, ai cũng cay cay khóe mắt.
Xúc động, tự hào, khâm phục – những cảm xúc hòa trộn vào nhau khiến tôi nhận ra rằng tôi yêu Trường Sa, yêu các anh chiến sỹ nhiều biết bao. Các anh đã hi sinh trên thềm lục đia phía Nam của Tổ quốc, những tấm gương về ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền, lòng quả cảm, sẵn sàng cống hiến những gì đẹp nhất cho sự nghiệp bảo vệ chủ quyền biển đảo thân yêu.
Biển của Tổ quốc bao la như tấm lòng của nhân dân với các chiến sỹ nơi đây. Các anh luôn hi vọng biển đảo sẽ mãi mãi bình yên, luôn mong muốn thế hệ trẻ chúng ta luôn hướng về biển đảo, học tập tốt, rèn luyện tốt để sau này lập thân lập nghiệp, để làm giàu chính đáng cho chính bản thân, cho gia đình, cho đất nước, từ đó góp phần xây dựng, phát triển quần đảo Trường Sa – một phần lãnh thổ thiêng liêng, máu thịt của Tổ quốc ngày càng vững mạnh.
Đứng trên con tàu HQ561, thấp thoáng những lá cờ đỏ sao vàng phấp phới trong gió trên những hòn đảo xinh đẹp, nơi ấy có những con người của Tổ quốc, máu của các anh, mồ hôi của các anh đã đổ xuống tạo nên một sắc đỏ, hồng tươi của một buổi chiều hoàng hôn giữa đại dương mênh mông.
Trong suốt cuộc hành trình, bao giờ cũng vậy, giây phút chia tay là giây phút xúc động và lưu luyến nhất. Ai cũng cảm thấy thật bịn rin và nuối tiếc. Tôi cũng như các anh chiến sỹ chỉ mong thời gian trôi chậm lại để chúng tôi có thể được chuyện trò, tâm sự, chia sẻ thêm nữa nhưng cuộc vui nào cũng có hồi kết thúc, các anh lại tiếp tục sự nghiệp bảo vệ bình yên cho biển đảo quê hương, còn chúng tôi sẽ tiếp tục đến với các đảo khác và trở lại đất liền. Những cái ôm nhẹ, những cái bắt tay vội hay chỉ những lời động viên dành cho các anh chiến sỹ tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng ấm áp nghĩa tình. Tôi vẫn nhớ như in cái buổi chia tay đầu tiên ở đảo Trường Sa lớn, nước mắt tôi cứ rơi khi làm cho những em nhỏ phải buồn và rưng rưng lệ. Tôi không muốn các em phải buồn và hụt hẫng khi thấy tôi như thế nhưng biết làm sao khi tình cảm tôi dành cho các em quá lớn. Hình ảnh các anh chiến sỹ đứng dưới cảng gửi tặng cho chúng tôi những bài hát rất quen thuộc nhưng bỗng dưng tôi lại thấy nó hay đến lạ kỳ. Khóe mắt cay, nghẹn lời nhưng chúng tôi vẫn cất cao những bài hát, những câu nói để chuyển đến các anh những thông điệp của sự yêu thương, tình cảm chân thành và sâu sắc “Trường sa! Trường sa!”, “Chúng tôi yêu và nhớ các anh rất nhiều”. Dù không ở bên cạnh các anh nữa nhưng tấm lòng chúng tôi sẽ luôn dành cho các anh. Mong rằng các anh sẽ cảm nhận được những tình cảm chân thành đó và sẽ tiếp tục cống hiến, quyết tâm, vững vàng cầm chắc cây súng để bảo vệ chủ quyền biển đảo thân yêu.
Với 11 ngày đêm sống với biển, với đảo chưa đủ để chúng tôi hiểu hết về các cán bộ, chiến sỹ nơi đây và cũng không đủ thời gian để chúng tôi có thể trải hết lòng mình dành cho quân dân trên đảo. Nhưng tôi sẽ giữ mãi những kỷ niệm với các anh – những con người kiên cường, dũng cảm nhưng lại chứa chan tình yêu thương; sẽ nhớ mãi những ánh mắt đầy niềm tin, nụ cười ngây thơ, trong sáng của các em nhỏ; nhớ những kỷ niệm về cây phong ba, cây bàng vuông – đã tạo nên bức tranh Trường Sa đa sắc màu… Cuộc hành trình đã để lại trong lòng mỗi thành viên chúng tôi những ký ức khó quên, tình cảm gắn bó giữa những con người từ nhiều vùng miền khác nhau đã làm cho chuyến hành trình trở nên thêm ý nghĩa. Chúng tôi đã có những trải nghiêm sâu sắc và nhận thức được một điều sau chuyến đi: “Mang ra tình cảm, mang về niềm tin, chủ quyền thiêng liêng, niềm tin và trách nhiệm”.
Con tàu HQ561 đang dần xa, giữa đại dương mênh mông, Trường Sa vẫn hiên ngang, hùng vĩ. Giữa đêm tối, Trường Sa vẫn sáng lung linh, những ánh đèn xen giữa những cây phong ba, bàng vuông như niềm tin về một tương lai tươi sáng. Sẽ “Không xa đâu…Trường Sa ơi!” bởi “Cả nước vì Trường Sa, Trường Sa vì Tổ quốc”…

Thái Thị Thủy – SV K51KTDN- Đại học Nha Trang.

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *