Đêm Trường Sa dạt dào con sóng vỗ
Hôn lên bờ cát trắng lô nhô
Cát dướn mình đón hơi thở biển
Ngàn năm nay con sóng vẫn xô bờ
Ta yêu nhau chẳng biết tự bao giờ
Cũng ào ạt cũng chờ cũng đợi
Biển bạc đầu mà sao xa vời vợi
Cát trắng buồn chờ mãi không nguôi
Có bao giờ biển hết đầy vơi
Cát khắc khoải một trời thương nhớ
Đừng bao giờ buồn vui vô cớ
Ầm cuộn mình tung sóng dữ khơi xa
Đừng cuộn mình tung sóng dữ khơi xa
Đừng làm em đau nước mắt nhạt nhòa
Hãy hôn em thật nhiều anh nhé
Em mãi là một người yêu nhỏ bé
Cả đời này chỉ có anh thôi
Em mong rằng biển không hết đầy vơi
Mãi dào dạt hôn bờ cát trắng
Như bầu trời xanh không hề thiếu nắng
Và tình em không thể vắng tình anh
Thơ Nguyễn Đình Vinh