Cũng có thể Việt nam mình còn nhiều điều chưa tốt để suy ngẫm, chúng ta đang sống trong những ngày hòa bình, tuy nhiên thế giới đang chao đảo bởi những bất ổn về kinh tế, chính trị, diễn ra ở khắp năm châu, nhiều dân tộc bị tàn phá bởi sự không tỉnh táo khi tự mình bất ổn nội bộ cùng những mơ màng mong mình dựa dẫm vào nước này nước kia, nhưng vô tình đã đẩy dân tộc mình thành cuộc chiến thành quân cờ trên bàn cờ của các nước lớn, dẫn đến đưa đất nước vào cảnh huy đệ tương tàn, đẩy nhân dân vào vòng dâu bể, nước mất nhà tan, cảnh hỗn loạn không nhà không cửa diễn ra khắp nơi, nhiều dân tộc rơi vào cảnh khủng hoảng nợ đầu tư công, dân tình đói khổ, nhiều dân tộc từng hùng mạnh một thời trở nên tan nát.
Tôi không cho mình là một người lạm dụng văn chương để dạy đời, nhưng tôi yêu tổ quốc, dân tộc mình, Việt Nam chúng ta đang trong những ngày vô cùng khó khăn trước sự chèn ép của người bạn láng giềng Trung Hoa và có thể trở thành con tốt trên bàn cờ thế giới cho các nước lớn lợi dụng. Hơn lúc nào hết trăm triệu người dân Việt cần tỉnh táo đoàn kết đồng lòng, chống lại cái xấu, cái tiêu cực, cùng chung tay xây dựng một dân tộc Việt Nam giàu mạnh, hùng cường, điều này không chỉ bằng những lời nói sáo rỗng mà phải bằng những việc làm thực tế, mỗi người làm nhiều việc tốt, nhân rộng lan tỏa những việc đó ra thì tôi nghĩ chắc chúng ta sẽ ngẩng cao đầu tự hào rằng Việt Nam không chỉ giỏi đánh nhau mà còn giỏi trong xây dựng kiến thiết đất nước, do đó tôi mạnh dạn mượn lời tiền nhân đức thánh Trần Hưng Đạo viết bài hịch: “Đừng quên mình là con cháu rồng tiên” vnvandanquan.com xin gửi tới bạn đọc gần xa:
(Mạn phép mượn lời đức thánh Trần)
Ta sinh ra cuối thời loạn lạc.
Không hiểu nhiều sự khốc liệt chiến tranh.
Và chưa biết thế nào là nỗi nhục của người dân mất nước.
Trong trí nhớ ấu thơ không biết nạn ngoại bang xâm lược.
Thấy bom dội bên hầm ngỡ pháo nổ giao thừa.
Nào đâu biết Mỹ trải thảm B52.
San phẳng Khâm Thiên cùng khắp mọi miền
Đưa Hà Nội trở về thời kỳ đồ đồng, đồ đá.
Thế mà với đầu óc trẻ con ta cũng từng hỉ hả
Chỉ với ít súng trường, pháo tầm thấp tầm cao nổ ùng oàng ròn rã.
Dùng trí tuệ Việt Nam cải tiến SAM -2 bắn hạ sạch pháo đài bay mà Mỹ cho là bất khả chiến bại B52.
Nay các ngươi!
Dám mượn lời người xưa quả thật bi hài.
Chỉ biết chửi bới mà không thấy tự tôn
Chỉ biết gây bão trên mạng bằng những điều đen tối.
Kích động lòng người cho vang danh cơ hội
Nhìn ra thế giới so sánh nọ kia.
Ngoác miệng chửi đời chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.
Các ngươi!
Hãy thử banh mắt nhìn xem.
Một Iraq -lybia giàu có hùng cường đánh nhau với Mỹ
Kết quả là:
Một tổng thống Saddam Hussein bị thòng lọng treo đầu.
Một tổng thống Gaddafi bị bắn lôi trên đường không khác gì con vật.
Những nỗi khổ đau nơi nơi chồng chất
Tang thương nước mất nhà tan
Bao lời oán than, bao cảnh cơ hàn
Sao không lấy làm tấm gương đem ra mà so sánh
Hãy nhìn xem bao mảnh đời bất hạnh
Màn trời chiếu đất lầm than.
Hay muốn dân ta không cửa không nhà.
Hay muốn biến nước ta thành chảo lửa của chiến tranh thế giới.
Há miệng chờ sung đợi mong sung rụng
Ước ao biến thành Mỹ – Thành Nga
Viết hịch sấm ran kêu gọi sơn hà.
Bán mạng cho ngoại bang để làm dân vong quốc
Dân tộc ta hàng ngàn năm bắc thuộc
Tổ tiên từng bị nỗi đau nô dịch cho người
Xương trắng đầy đồng, sông ngập máu đỏ tươi
Không chịu nhục cùng đứng lên đánh giặc
Không khom lưng chịu cúi luồn phương bắc
Làm nên một Chi Lăng, Xương Giang vang hạo khí Bạch đằng.
Ngày nay các ngươi tùy tiện dùng hịch của ta để đả kích lăng nhăng
So sánh nước ta kém xa nước Nga nước Mỹ
Đưa tàu con thoi bay vào không gian vũ trụ
Với biết bao công nghệ biến đổi cả loài người.
Nhưng hãy bành mắt mà nhìn.
Một dịch SARS làm thế giới kinh hoàng bị chặn bởi Việt Nam.
Một Đặng Văn Ngữ, Tôn Thất Tùng niềm tự hào dân Việt
Từ một nước nghèo nàn trải qua ngàn vạn cuộc chiến tranh đang trên đà tái thiết.
Nay cũng dám ngẩng cao đầu hóa hổ hóa rồng
Sao các ngươi không quay mặt nhìn khắp Nam, Bắc, Tây, Đông
Sao các ngươi không thấy bài học nhãn tiền của biết bao dân tộc.
Này kia Ukraine và mùa xuân Ả Rập.
Này Afghanistan- Iraq – Libya … nỗi xỉ nhục muôn đời.
Sao các ngươi lại muốn tổ quốc mình là một quân cờ trên một bàn chơi.
Của các nước lớn Mỹ, Anh, Pháp, Nga, Úc, Trung, Ấn, Nhật…
Sẽ thế nào nếu như quân đã mất.
Chỉ còn lại mình vua trong một ván cờ tàn.
Mỹ nhúng vào đâu thì nơi đó nát tan.
Trung Quốc xưng bá xưng hùng muốn nuốt trọn biển đông thành ao nhà của chúng.
Đánh nhau ư hỡi những quân vô dụng.
Ngoạc mồm ra mà không thấy hiểm họa nhỡn tiền.
Dám sàm lời của kẻ khùng điên.
Tự đấm ngực cho mình là người thông minh thế giới.
Nạn tham nhũng sinh ra cũng bởi.
Những kẻ nẩy lòng tham và những kẻ to mồm.
Một đống vàng ai mà nỡ không ôm.
Ta và các ngươi há lại quay đi chắc.
Họa sâm lăng lỗi lo từ phương bắc.
Nước mất rồi của cải để làm chi.
Chẳng đóng góp dựng xây chẳng biết làm gì.
Ngoài chửi bới thì không còn làm được điều nào khác.
Tự cho mình là con hồng cháu lạc.
Sao không đem trí khôn đưa đất nước mạnh giầu.
Hỡi ôi!
Chỉ mơ màng những chuyện hão đâu đâu.
So nước họ nhìn về ta thấy đâu đâu cũng đều thối nát.
Ta nhỏ bé nhưng dễ đâu bắt nạt.
Dùng trí, dùng mưu để đánh đuổi bá cường.
Sóng dậy biển Đông dùng nhu khắc chế cương.
Cả thế giới phải kính nể một Việt Nam chính nghĩa.
Đem tàu lớn dàn khoan cắm vào nơi tử địa.
Đạn chẳng tốn một viên Trung Quốc phải quay đầu.
Có nơi nào ở trên khắp năm châu.
Không nhắc đến Việt Nam với một điều kiêu hãnh.
Dân tộc nhỏ với trái tim nóng và cái đầu lại lạnh.
Dám quay tàu đấu trọi với cả siêu cường.
Lắm của, nhiều tiền, diễu võ phô trương.
Ra oai bắt nạt một Việt Nam nhỏ nhoi mà không sao đánh nổi.
Những kẻ vô công rồi nghề nhàn hơi ngồi rỗi.
Chả biết làm gì chỉ biết móc moi.
Đầu óc tối tăm cũng muốn học đòi.
Muốn trở thành kẻ sĩ nhờ ba tấc lưỡi.
Nhưng nào có hiểu gì về một Nam quốc sơn hà khiến kẻ thù vỡ mật.
Một hịch chư tì tướng hạo khí ngất trời.
Một Bình ngô đại cáo đâu phải viết chơi.
Một bản tuyên ngôn độc lập đọc giữa Ba Đình khẳng định chủ quyền cả ngàn năm văn hiến.
Bài hịch của tiền nhân kêu gọi toàn dân đồng tâm đồng lòng đánh giặc dễ đâu tùy tiện
Mang ra mượn gió bẻ măng
Múa mép khua môi phát xét lằng nhằng
Mạo văn thánh hiền để đương đương đắc chí
Nào có biết người xưa trọng hiền đãi sĩ.
Nào có biết Bình Ngô đại cáo trong ấy viết gì.
Cũng mở miệng so bì nhưng chẳng biết cái chi chi.
Của ba vạn mớ hồng hồng tuyết tuyết.
Đêm ghếch mắt nốc trà vẽ mây thưởng nguyệt.
Ngày săm soi bới móc làm vui.
Phét lác dăm câu hỉ hả vỗ đùi.
Dám mượn lời tổ tông bôi nhọ lòng tự hào dân tộc.
Hỡi ôi!
Với cái đầu trống rỗng.
Chẳng biết dựng xây chỉ biết bôi đen.
Không thấy vẻ vang chỉ thấy nghèo hèn.
Dám vấy bẩn vào trang vàng của ngàn đời để lại.
Bao kỳ tích không nêu chỉ toàn nêu điều sai trái.
Cứ hoang tưởng nghĩ rằng mình là người từng trải.
Nhưng tối tăm chẳng biết điều chi.
Vạch trời vẽ đất chỉ biết so bì.
Muốn học Ích Tắc – Chiêu Thống rước voi về dày mả tổ.
Óc ngắn bi hài với dăm câu lỗ mỗ.
Dám mượn oai hùm viết hịch ban ra.
Ta khuyên các ngươi đừng có xa đà.
Hãy dừng lại khi còn chưa quá muộn.
Nếu muốn đất nước mạnh giàu như những gì cácngươi mong muốn.
Dẹp ngay huyễn hoặc của ngươi
Cả nước chung tay xây dựng bằng mười
Có như vậy mới sánh ngang thế giới
Chả có nước nào mang cho mình điều lợi
Chỉ có tự lực, tự cường mới mong giàu mạnh mà thôi
Cấp cấp mau mau ngươi hãy thu hồi
Những cái ngớ ngẩn mà ngươi vẫn cho là đúng
Đừng kích động lòng dân, đừng làm người vô dụng
Mau mau tỉnh mộng lại đi.
Dân tộc Việt Nam mong ước điều gì
Chỉ có hòa bình, độc lập, tự do chung tay xây dựng đất nước Việt Nam mạnh giàu đó mới chính là điều mà ta cùng toàn dân mong muốn.
Mạn phép người xưa
TG: Nguyễn Đình Vinh
Gửi tới TG: Phạm Xuân Cần