Ngàn năm Thủy Tinh
Có một chàng trai dẫu ngàn năm không rửa sạch vết nhơ
Hồn chàng hóa thân theo đám mây mờ
Bởi dằn vặt giữa hai bờ thương nhớ
Một cuộc tranh đua bất công khiến cho chàng dang dở
Cũng bởi tại tình yêu quá trót đắm say
Tạo hóa trêu ngươi nên khéo đặt bày
Khiến phải mất Mỵ Nương cũng chỉ vì chút đồ sính lễ
Đại dương bao la sản vật nhiều vô kể
Nhưng kiếm đâu ra thứ quái hiếm rừng già
Voi chín ngà
Gà chín cựa
Ngựa chín…oan gia
Chậm một bước mà hóa thành thủy quái
Dâng nước đại dương – hợp long thần tứ hải
Điều động tôm cua – bạch tuộc – thuồng luồng
Chết hại dân lành… tàn phá ruộng nương
Nên mới để thiên thu tạc ghi tiếng ác
Cơn giận dữ khiến trái tim lầm lạc
Cho nước mắt ai hóa thác lũ mưa ngàn
Cũng tại vì chàng quá đỗi đa đoan
Quá chung thủy nên không đành lòng vậy
Chuyện tình tay ba ai người chẳng thấy
Nhưng vì sao lại không thể thứ tha
Một trái tim đau, không vợ, không nhà
Thì giận dữ cũng là điều khó tránh
Đối với anh chàng là người bất hạnh
Là người tình đáng được ngợi ca
Bởi trái tim kia trong ngọc trắng ngà
Hỡi nhân loại còn có ai hơn thế
Cũng vì yêu phải sống đời dâu bể
Thủy Tinh chàng mãi chung thủy vậy thôi!
Nguyễn Đình Vinh
Tâm sự Thuỷ Tinh I
Có phải nước ôm nàng từ thủa lọt lòng chăng
Mà sao nỡ vô tình lẻ bạc
Khiến vạn năm ta vẫn mang tiếng ác
Bao oán than trách móc người đời
Tấm thân nàng khoả mát nước biển khơi
Ta dâng hiến ta cuộn mình ôm ấp
Ta đắm say nhưng không hề vồ vập
Hoà trong ta, ta ve vuốt cho nàng
Cũng chỉ vì nỡ mắc nợ đa mang
Bị xử ép khiến tình ta ai oán
Dẫu bao năm quyết không hề chán nản
Vẫn đem mưa tắm mát tấm thân vàng
Biết bao mùa hết nắng hạ thu sang
Đông tàn tạ ta chẳng hề nhụt chí
Chỉ vì yêu nên mãi luôn bền bỉ
Dốc toàn tâm xin dâng hiến hết mình
Mặc Sơn Tinh có chiếm được người xinh
Nhưng đâu thế được tình ta luôn có
Mỵ Nương ơi ta trong nàng không nhỏ
Chiếm bảy phần nước cũng chính là ta
Nếu khi xưa không có chuyện voi…gà
Đem đặt cược sính lễ phần rừng núi
Khiến ta đau hận trào dâng buồn tủi
Thì bây giờ đã tan hết trong nhau
Nguyễn Đình Vinh
Tâm sự Thuỷ Tinh II
Có phải nàng đang nói dối lòng chăng
Khi hôn lễ do cha mình sắp đặt
Nàng đâu biết khi mặt trời sắp tắt
Vẫn quầng lên vừng sáng lóa hoàng hôn
Việc cưới xin như biển sóng dập dồn
Chẳng biết mặt vị hôn phu trước đó
Tứa bờ mi giọt lệ sao cứ nhỏ
Chuyện trăm năm đâu theo ý của nàng
Voi chín ngà… vật sính lễ khênh sang
Liệu có phải chuyện hồ đồ giả dối
Cuộc tình duyên mà người ta hoán đổi
Bằng quái chiêu trên thế gian này
Ta thương nàng vì số kiếp không may
Lên kiệu hoa bởi những gì quái thái
Chuyện dị thường mà ở ngoài Đông Hải
Có thiếu chi, nhưng ta muốn đàng hoàng
Kén rể hiền bằng tài trí dọc ngang
Trong ngũ hành thuỷ vẫn là mạnh nhất
Mỵ Nương ơi xin nói câu chân thật
Vì thương ta nên phải dối lòng mình
Nguyễn Đình Vinh
Tâm sự Thuỷ Tinh III
Chẳng tự dưng trời nghiêng ngả bão giông
Buông nhả mây đen phun mù u ám
Cũng chỉ vì bởi xót xa thương cảm
Nên che mây hoá gió tuôn ngàn
Chẳng tự dưng ta dâng nước ngập tràn
Mà nhấn chìm nhân gian chỉ do cuồng lộ
Vật đổi sao giời trắng đen hoán chỗ
Cho kẻ khóc người cười, thua thắng bi hoan
Có phải chưng Vua rẽ phượng chia loan
Thôi thôi lỗi tại ông tơ bà nguyệt
Nếu có rét chắc phải do băng tuyết
Nhưng cắt tái tê lòng thì đổ tại đâu
Ô hô này cái kiếp số ruồi bâu
Đã mất hết còn bị bêu tiếng xấu
Oán hờn chi ba bốn trò bỉ lậu
Trái ngang này sao trách Thuỷ Tinh ta.
Nguyễn Đình Vinh
Tâm sự Thuỷ Tinh IV
Chưa vào hè mà trời nóng như rang
Điện đã mất lại thi nhau cùng cắt
Nước cạn khô cả trong ngoài kênh rạch
Lỗi do người hay lỗi tại do ta
Sao thách nhau chuyện voi ngựa ngọc ngà
Sao sính lễ lại là gà chín cựa
Sao mãi khen thần núi tình chan chứa
Chẳng hô phong hoán vũ ngập sông hồ
Vạn năm rồi các người cứ tung hô
Chửi mắng ta rằng mi đồ thuỷ quái
Dâng nước lên gây thiên tai hồng hải
Để bây giờ khô cạn trách chi ai
Rằng sơn tinh nức tiếng anh tài
Thì cứ gọi chúa rừng về làm phép
Thương mùa thi nên ta không hạn hẹp
Đành làm mưa cho thuỷ điện quay nhanh
Hãy hả hê đi nếu không hết để dành
Khi sung sướng lại đem ra mắng tiếp
Ta chẳng chấp và ta luôn hào hiệp
Mắng lúc này lúc khác lại cần ta
Nguyễn Đình Vinh
Tâm sự Thuỷ Tinh V
Vạn vật soay vòng luôn tồn hai mặt
Mặt đúng sai cứ hoán đổi cho nhau
Âm và dương chẳng chạy đến bạc đầu
Tới vô cùng một cái sinh cái biến
Tiết đông chí nhất dương sinh hiển hiện
Trời đóng băng mà mù khói bể khơi
Xuân thu phân cũng chẳng chịu xa rời
Cho hạ chí nhất âm cùng tái xuất
Thần núi thần sông mỗi người một phận
Tựu chung nằm trong vòng ngũ hành thôi
Thuỷ thổ khắc nhau nhưng chẳng thể xa rời
Vì không thoát khỏi luật tuần hoàn trời đất
Nay trắng mai đen đâu là sự thật
Đúng và sai lấy ranh giới nào chia
Kẻ này vui còn kẻ khác chầu rìa
Đành uất hận lệ rơi thành bão lũ
Nuốt cục nghẹn đến bao giờ cho đủ
Đặt vào ai thì sẽ nghĩ ra sao
Còn với ta cơn giận dữ dâng trào
Nên mặc kệ người đời nói ta là kẻ ác
Nguyễn Đình Vinh
Thay lời Thuỷ Tinh
Nước ở đâu tuôn chảy xuống trần gian
Mà sao mấy hôm nay mưa nhiều đến thế
Chuyện tình khi xưa mà người đời vẫn kể
Phải chăng tai chỉ thấy nói một chiều
Câu thơ nào nhắc lại chuyện tình yêu
Dù ngàn năm mà vẫn còn oan khuất
Có ai thấu đằng sau câu chuyện thật
Là bao nhiêu những dối trá lọc lừa
Đúng âm tình xin hãy hoá thành mưa
Trời đang nắng mà mây đen cuồn tới
Việc nắng mưa bỗng tự dưng thay đổi
Nếu không linh sao cảm hoá đất trời
Nên thương tình làm mưa khắp nơi nơi
Cho nhân thế thoát khỏi cơn khô khát
Cho Thuỷ Tinh ngày một thêm dào dạt
Cho nỗi buồn theo năm tháng phai phôi
Cho lời thương cho lời nhớ gọi mời
Cho cau thắm lá trầu ghi giao ước
Mỵ Nương xưa mà chàng chưa có được
Thì bây giờ có người khác thương hơn
Nguyễn Đình Vinh
Tâm sự Thuỷ Tinh VI
Trên nhân gian nhiều nơi nắng rang khô
Bao năm nắng khiến sông hồ cạn kiệt
Hỡi Vua Hùng ngài trả lời ta biết
Hạn hán này do ai đã gây ra
Nếu khi xưa ngài đừng thách voi gà
Đừng đánh đố chuyện chín ngà chín cựa
Hãy công minh và làm người đứng giữa
Thi giờ đây sẽ khác xưa nhiều
Chẳng bão bùng khiến cuộc sống vẹo xiêu
Chẳng nắng nóng khiến bao người phải chết
Chết vì khát, chết vì do mỏi mệt
Biết tìm đâu chút ít nước để dùng
Ta cũng buồn bởi nắng nóng tứ tung
Nhưng nếu giúp cho các người nước mát
Phải hô gió gọi mưa rơi nặng hạt
Ngập trần gian lại oán hận bây giờ
Thôi ngậm ngùi ngồi thả mấy vần thơ
Cho nhân thế bớt phần nào khô khát
Còn hơn để tâm hồn ta tẻ nhạt
Nỗi đau này ngàn năm mãi còn đau
Nguyễn Đình Vinh
Thổn thức Mỵ Nương
Chiều chiều buồn dõi theo hướng biển Đông
Vướng núi vướng mây vướng rừng ngăn lại
Trái tim anh khắc lên đá mà lòng em tê tái
Xót thương chàng và nỗi nhớ không tên
Đã khi nào chàng gác lại một bên
Sự đau khổ cùng những gì thù oán
Dẫu vạn năm thiếp biết chàng chẳng nản
Nhưng chàng ơi ván đã đóng thuyền rồi
Một người hùng chúa tể cả biển khơi
Mênh mông nước tát khi nào cho hết
Đất và nước mãi mãi luôn hoà quyện
Vậy cho nên thiếp đâu có xa chàng
Lằn chân trời vắt một dải mây sang
Thiếp vẫn dạo qua cầu vồng bẩy sắc
Cầu mong cho sóng gió yên biển lặng
Để nhân gian sống cuộc sống yên hàn
Bão giông rồi ngày mai cũng sẽ tan
Chàng hãy nhớ trong lòng chàng có thiếp
Ba chúng ta tháo sợi dây oan nghiệt
Giữa đất trời cùng cất tiếng ca hoan
Nguyễn Đình Vinh