Home > Contend > Trang thơ > Thơ tự do Nguyễn Đình Vinh > Đi tìm những viên đá Mỵ Châu

Đi tìm những viên đá Mỵ Châu

Bão lại đang về và mưa sẽ rất to, đành phải tạm đổi đề tài chút chút, cũng vẫn là nỗi đau cùng những điều oan ức, nhưng không phải nỗi đau của một chàng Thủy Tinh tội nghiệp mà là một nỗi đau của một người con gái đặt hết niềm tin vào chồng để rồi ngàn năm sau người đời vẫn đem nàng ra chế nhạo.

” Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu
Trái tim lầm nỡ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Bỗng chốc cơ đồ đắm biển sâu”

                                     Tố Hữu

Thật là đau đớn và chua sót, tại sao người ta lại có những câu thơ viết về nàng ác như vậy. Đến vợ chồng nàng không tin thì còn tin ai, Nhưng nàng đâu có trao nỏ thần, nàng đâu làm có mất nước, cái tội cậy có nỏ thần không phòng bị gì, cái tội rước giặc vào nhà, cái tội báu vật quốc gia không gìn giữ, phần này phải do người làm chủ đất nước là An Dương Vương và các cộng sự của ông chứ, sao có thể gán cho nàng một cái tội cùng vết nhơ suốt mãi mãi ngàn năm.

Đi tìm những viên đá Mỵ Châu

Anh lạc trong thu chiều tìm em
Tìm những hòn đá Mỵ Châu không đầu và tiếng kêu lóc cóc
Lòng đại dương có biết bao những hòn đá ngọc
Máu đỏ loang anh chẳng thấy được viên nào

Tiếng biển khơi hay nỗi oan ức thét gào
Như xé vò tâm can cùng lỗi đau mà anh mang lại
Chiếc lông ngỗng ngày nào và cuộc tình ngang trái
Khiến em rơi đầu và câu chuyện vợ chồng chưa kịp đặt tên

Anh vì cha đặt vận nước lên trên
Trọng Thủy anh muôn ngàn lần đáng chết
Chỉ vì yêu mà bao ngày mê mệt.
Những dối trá, lọc lừa biến em thành những viên đá Mỵ Châu

Ngàn năm nay pho tượng đá không đầu
Trơ khấc cổ và nỗi đau nhức nhối
Anh biết rằng dẫu có qua biển lửa, hầm chông cũng không sao hết tội.
Nỡ đánh tráo nỏ thần khiến em phải hàm oan.

Người đời đem em thành chuyện tán bàn.
Thành bài học quý cho sự ngây thơ nhẹ dạ.
Giếng ngọc ngày nào anh trẫm mình tìm đá
Đá chẳng thấy đâu chỉ thấy giếng đục thêm

Mỵ Châu nàng ơi anh không thể đáp đền
Bởi nghiệp chướng do anh tạo ra quá nặng
Tay nỡ nhúng chàm bôi đen lên tình em ngọc ngà, trong trắng
Dẫu có bao đời cũng không tìm nổi một viên đá Mỵ Châu em

Thơ Nguyễn Đình Vinh
Viết lúc 17h ngày 2/10/2015

Tại Gia Lộc- Hải Dương

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *