Chẳng biết vì sao mùa thu đi vội.
Bỏ lại những chiếc lá vàng xao xác đêm đông.
Chẳng biết vì sao cuộc tình đi vội.
Để nỗi cô đơn ngập kiếp má hồng.
Anh
Người đàn ông chạy trốn.
Chạy trốn những đam mê khát vọng.
Để sau lưng bao giọt buồn.
Từng giọt buồn
Vỡ vụn
Bởi khát khao ấp ủ một thời.
Em
Ngồi đếm nỗi buồn anh nỡ đánh rơi.
Nỗi buồn đặc quánh.
Một giọt
Hai giọt
Ba giọt
Nhiều nhiều giọt buồn khiến em không còn lành lặn.
Và trái tim tan nát muôn lần.
Con chim vàng ăn cắp mùa xuân.
Ăn cắp cả thời con gái.
Em lặng lẽ rầu rầu khoá cửa.
Chiếc khóa vô hình hoen ố thời gian.
Nguyễn Đình Vinh